Ký túc xá mà nhà trường phân cho nguyên chủ là một căn hộ dành cho một người, có phòng khách, nhà bếp, phòng tắm, phòng ngủ và một ban công rộng.
Nam Khanh trở lại căn hộ việc đầu tiên là đi tắm, sau đó cô thay bộ đồ ngủ rồi bắt đầu nghịch điện thoại.
Mở thông tin trên điện thoại lên mới biết.
Cha mẹ của nguyên chủ cũng mua một căn hộ gần trường học, còn nói nếu ở trường học không thoải mái liền đến căn hộ đó ở.
Không thể không nói đây quả là một gia đình giàu có.
Nam Khanh đang chơi điện thoại thì ngủ thϊếp đi, mãi đến khi trời tối chị em tốt của nguyên chủ mới gọi điện thoại đến đánh thức cô dậy.
Các hình thức tụ tập đều không thể thiếu trong giới nhà giàu, Nam Khanh chưa từng có bạn bè, cũng chưa từng tụ họp qua vì vậy cô có chút mong chờ vào buổi tiệc này.
Sau khi rời khỏi căn hộ, một chiếc xe sang trọng đã đậu sẵn ở dưới lầu, tài xế mặc vest bước ra và mở cửa cho cô.
Khi Nam Khanh ra ngoài, cô thay một chiếc váy dài màu đen, khuôn mặt trang điểm tinh tế, trên chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết đeo một chiếc vòng ngọc trai, mái tóc dài màu hạt dẻ được uốn xoăn buông xõa sau lưng.
Cô gái như vậy đi đâu cũng sẽ thu hút mọi ánh nhìn.
Một số nữ sinh trở về ký túc xá liền liếc mắt nhìn, thấy Nam Khanh lên một chiếc xe sang trọng sau đó rời đi.
Một số cô gái thảo luận.
"Người đó là ai? Chiếc xe đó có vẻ là một chiếc xe hơi sang trọng."
"Ăn mặc đẹp như vậy, tối muộn còn đi ra ngoài, còn có xe sang đến đón, đừng nói với tôi là cô ta đi theo ông già nào đó nha hahahahaha."
Có một cô gái không thể chịu được: "Cô đang nghĩ gì vậy? Hả hê cái gì? Có thể ở trong căn hộ một người là sinh viên bình thường được sao?
Nói xong cô gái liền bỏ đi, không muốn ở chung với nhóm người não tàn này nữa.
Ký túc xá dành cho sinh viên bình thường của bọn họ ở phía sau một chút, là ký túc xá dành cho hai người, dãy phía trước này toàn bộ đều là căn hộ dành cho một người, sống ở đây khẳng định gia đình rất giàu có.
Con gái đi xe sang buổi tối, sao phải suy nghĩ dung tục như vậy? Bản thân người ta không thể có tiền hay sao?
Trên đoạn đường không rõ tên, Nam Khanh hạ cửa sổ xuống, lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt lại để gió đêm thổi qua.
Sau khi lái xe khoảng nửa giờ liền tới Duệ Thành.
Duệ Thành là nơi ăn uông vui chơi của những người giàu có, ở đây các loại thương hiệu nổi tiếng ở khắp mọi nơi, đâu đâu cũng là quầy hàng sang trọng và xa xỉ.
Ngoài ra còn có các hộp đêm để giải trí.
Ở đây bạn muốn loại không khí ồn ào ở đại sảnh cũng được, hoặc bạn muốn có phòng riêng thậm chí là phòng cá nhân cũng không thành vấn đề.
Nam Khanh vừa vào cửa liền nhìn thấy một nhóm nam nữ đang cùng nhau uống rượu và nói chuyện.
Khi cô bước vào, ai đó đã tránh sang một bên để nhường chỗ cho cô.
"Nam Khanh, thi đại học xong cậu liền ra nước ngoài, chúng ta đã mấy tháng không gặp rồi."
"Đúng a, thi đại học xong cậu đột nhiên ra nước ngoài, rất nhiều lần tụ họp của chúng tôi cậu đều vắng mặt, tối nay cuối cùng đã mời được cậu đến rồi."
Nam Khanh ngồi xuống với nụ cười yếu ớt, trò chuyện với từng người một.
Thì ra cảm giác khi tham gia bữa tiệc là như này sao?
Nam Khanh nhìn xung quanh, Cố Mục Lâm không đến.
Nam phụ luôn xoay quanh nữ chính, anh ta không đến cũng là chuyện thường tình.
Nam Khanh cầm ly rượu lên sau đó uống một chút, cô thưởng thức ly rượu một cách cẩn thận.
"Nam Khanh, cậu vì sao lại ít nói như vậy, cảm giác tính cách của cậu thay đổi rồi, là vì Cố Thiếu sao?"
Mọi người trong nhóm này đều biết rằng Nam Khanh thích Cố Mục Lâm, thậm chí còn thổ lộ tình cảm rồi. Nhưng mà mối quan hệ của họ có vẻ vẻ rất căng thẳng, bởi chính nguyên nhân đó khiến Nam Khanh ra nước ngoài sau khi thi đại học.
Không biết là nghĩ thông suốt rồi hay ra sao mà Nam Khanh bây giờ khiến mọi người cảm thấy cô rất bình ổn, nói cũng không nhiều như trước.
Nam Khanh nhấp một ngụm rượu, nói: "Hôm nay huấn luyện quân sự mệt rồi, vì vậy không muốn nói chuyện. Lúc nào mà chúng ta không thể tụ họp? Mà lại chọn ngày hôm nay? Sau khi đứng tư thế quân đội trong một ngày, đôi chân của tôi vẫn còn đau đây này."
Giọng nói nhẹ nhàng với một chút âm đuôi, quá quyến rũ.
Mọi người đều cười ngay lập tức, thuận tiện cũng phàn nàn về những cay đắng khi huấn luyện quân sự.
Nam Khanh thích hương vị của rượu, thỉnh thoảng cùng nhóm bạn nói chuyện vào câu, khi không nói chuyện cô uống rượu một cách chậm rãi.
Đột nhiên cửa phòng bao mở ra.
Một dáng người mảnh khảnh trong bộ đồ giản dị bước vào, vừa vào anh liếc mắt liền nhìn thấy một người với khuôn mặt hơi đỏ đang ngồi trên sofa uống rượu.
"Cố Thiếu? Chúng tôi còn tưởng cậu sẽ không đến, cậu đến thật muộn a."
Ngay khi Cố Mục Lâm đến, mọi người bắt đầu reo hò nhưng lại không ai dám mở miệng yêu cầu anh phải uống vài ly tự phạt vì đến muộn cả.
Cố Mục Lâm là ai? Thiếu gia của tập đoàn Cố Thị, từ khi sinh ra đã nắm 20% cổ phần.
So với Cố Mục Lâm thì chú cậu ta sở hữu nhiều cổ phần hơn, hiện nay đang là người phụ trách tập đoàn.
Vì vậy, sau khi Cố Mục Lâm tốt nghiệp liền quay về tiếp quản một nửa tập đoàn Cố Thị.
Có người đứng lên nhường chỗ cho anh: "Cố Thiếu, qua đây ngồi đi."
Người này thế mà không sợ chết, không biết Cố Mục Lâm không muốn có một chút liên quan gì với Nam Khanh hay sao?
Cố Mục Lâm liếc nhìn vị trí nó, trong mắt loé lên ý cười, bước đến sau đó ngồi xuống.
Khi đã đông đủ, mọi người bắt đầu chơi một số trò chơi nhỏ.
Nam Khanh yên lặng uống rượu, một chút cũng không muốn tham gia.
Cố Mục Lâm thì càng lười để ý, anh ta ngồi quan sát Nam Khanh, âm thầm chú ý đến cô.
Đợi cả nửa ngày, Cố Mục Lâm cũng không đợi được Nam Khanh cùng mình nói chuyện.
Đây là....tính cách thực sự thay đổi rồi?
Cố Mục Lâm thấy cô chỉ ngồi uống rượu liền mở miệng: " Cậu trước đây chưa từng uống loại rượu vang đỏ này."
Nam Khanh vốn muốn an an tĩnh tĩnh làm một người vô hình, không ngờ rằng nam phụ này thế mà lại cùng mình nói chuyện.
Nam Khanh lắc ly rượu trong tay: "Hiện tại uống được rồi, cũng khá ổn."
Giọng điệu này, so với bạn bè bình thường còn muốn xa cách hơn.
Cố Mục Lâm cười nhạt, cô ấy là đang muốn chơi cái trò gì vậy? Ra nước ngoài một chuyến, liền biết theo dõi cũng vô ích nên bắt đầu giở trò mới rồi sao.
Anh ta sẽ chờ xem cô muốn giở trò gì, có thể duy trì thái độ này trong bao lâu.
Nam Khanh chỉ muốn tận hưởng cuộc sống của một cơ thể khoẻ mạnh, hơn nữa vào thời khắc quan trọng cắt đứt mối liên quan giữ nam phụ và nữ chính, những chuyện khác cô hoàn toàn không nghĩ đến.
Nam Khanh không biết trong đầu Cố Mục Lâm đang đặt ra rất nhiều nghi vấn và tự bịa đặt ra những thứ vớ vẩn.
Mọi người uống rượu rất vui vẻ, căn bản không cần để ý đến thời gian vì mỗi người bọn họ đều đã đặt sẵn một phòng riêng ở đây, sau khi vui chơi thoả thích liền có thể trở về phòng tắm rửa sau đó đi ngủ.
Nam Khanh cảm giác mình sắp say rồi, liền đứng dậy: "Hôm nay huấn luyện quân sự có chút mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Đừng đi vội như vậy a Nam Khanh, ở lại chơi một chút nữa đi."
Nam Khanh lắc đầu: Mọi người chơi tiếp đi, tôi có chút buồn ngủ rồi."
Cuối cùng cũng ra khỏi phòng bao, Nam Khanh hít thở không khí bên ngoài, cảm giác ngột ngạt liền biến mất.
"Mặt thật nóng, uống rượu mặt có chút đỏ." Nam Khanh bất đắc dĩ sờ sờ má.
Nam Khanh lấy điện thoại ra kiểm tra số phòng, lúc này cửa phòng bao mở ra.
Cố Mục Lâm cũng bất ngờ xuất hiện.
Thấy cô kiểm tra số phòng, Cố Mục Lâm nói: "Tất cả các phòng của chúng ta đều ở tầng hai mươi, tôi cũng muốn trở về phòng của mình, chúng ta cùng đi thôi."
"A, được."
Sau khi uống rượu, cô ấy đi có chút khập khiễng, biểu cảm thì có chút mờ mit.
Cô đi theo Cố Mục Lâm vào thang máy, cả hai đều đứng rất xa nhau, cũng không ai lên tiếng nói chuyện.
Lúc này, Nhị Nhị đột nhiên nói: "Nữ chính đang làm việc bán thời gian tại khách sạn, hiện tại cô ấy đang dọn phòng của nam phụ. cốt truyện cũ nam phụ có chút say, liền nảy lên ác ý trêu chọc nữ chính, khiến nữ chính mặt đỏ tim đập."
Nữ chính đang bị thương mà cũng tới đây làm việc, lại còn ở trong phòng của Cố Mục Lâm?
Thật sự có đáng không?
Cửa thang máy kêu một tiếng sau đó liền mở ra, Cố Mục Lâm nhớ ra số phòng, anh đi về phía trước chuẩn bị bước vào phòng của mình.
Nhưng vào lúc này, Nam Khanh nhanh chóng đi theo, sau đó nắm lấy tay anh.....