Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Đại Lão Bệnh Kiều Quá Bám Người

Chương 14: Tiệc Sinh Nhật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Mộc Nhi

Sau khi rời khỏi nhà vệ sinh, Nam Khanh đứng ở hành lang để hóng gió.

Nhị Nhị trong không gian mỉm cười, thanh âm trong trẻo lạnh băng vang lên: "Cô có biết trong cốt truyện gốc chỗ này từng xảy ra chuyện gì không?

"Hả?"

"Nữ chính Tô Huy Huy bị bạn học bài xích và bắt nạt, bởi vì cô ta thường đi cạnh Cố Mục Lâm rất gần, mọi người đều nói cô ta cố tình bám víu vào người Cố Mục Lâm."

Nhưng bây giờ không phải vậy, vì chuyện lần trước Tô Huy Huy ngồi cạnh Nam Khanh nên mới ra xảy sự tình như này, mọi người cảm thấy Tô Huy Huy đang bám lấy Nam Khanh nên bắt nạt và chế giễu cô ta.

Nam Khanh hiểu ra: "Tôi đã cứu Tô Huy Huy vài lần, Tô Huy Huy không tiếp xúc được với Cố Mục Lâm, vì vậy mà cốt truyện gốc sẽ tự nhiên mà thay đổi."

"Đúng vậy, nhất cử nhất động của cô sẽ thay đổi một số nội dung của cốt truyện gốc, thậm chí còn có khả năng khiến mạch chính của thế giới này sụp đổ." Nhị Nhị nói.

Nam Khanh nhíu mày: “Vậy ta có phải nên cẩn thận một chút rồi không, không nên phá hủy mạnh truyện chính à nha.”

"Không cần chú ý, tôi chỉ là nói cô biết một chút mà thôi, không phải nói để cô thận trọng cái gì cả, chúng ta chỉ cần cứu nam phụ là tốt rồi, còn những chuyện khác cũng không cần phải quan tâm." Nhị Nhị nhướn mày vui vẻ nói.

Nam Khanh mím môi, cuối cùng cô cũng hiểu hệ thống của mình tuyệt đối không phải là một hệ thống tốt.

Từ trong xương cốt của nó chứa đầy sự kiêu ngạo và cố chấp.

Nửa giờ sau, mọi người lần lượt đến phòng học, lần này là tiết học lớn, nên người tới học rất đông.

Giáo sư khi vào lớp cũng bị mắc kẹt.

Mọi người trong lớp đang chăm chú nghe giảng, thì đằng sau có một bóng người chậm rãi lẻn vào phòng học.

“Bạn học đang lén lút tiến vào ở phía sau đứng lên cho tôi, có biết tôi rất ghét người đến muôn không?” giáo sư đang giảng bài đột nhiên hung ác nói ra một câu.

Những người thích chém gió đều biết vị giáo sư hôm nay là người cực kỳ ghét người nào đến muộn.

Một nữ sinh chậm rì rì đứng dậy.

Nam Khanh quay đầu lại nhìn thì thấy cô gái kia chính xác là Tô Huy Huy, hơn nữa Tô Huy Huy đã thay bộ quần áo khác rồi.

Có vẻ như ai đó đã tạt nước vào nhà vệ sinh.

Tô Huy Huy mặt đỏ bừng, lần đầu tiên xấu hổ như vậy: "Xin lỗi thầy, lần sau em nhất định sẽ không đến muộn nữa."

"Hừ, những người đến muộn đều cũng nói với tôi những lời y hệt, cô đã là người trưởng thành rồi, thế mà còn có thái độ lười biếng như vậy."

Giáo sư chửi Tô Huy Huy đến mức máu chó đầy đầu, cuối cùng mới cho cô ta ngồi xuống.

Truyện đăng tải duy nhất tại truyenhdt.com

Sau khi Tô Huy Huy ngồi xuống, suýt nữa không cầm được nước mắt, thân thể khẽ run, cố gắng kìm nén lửa giận của chính mình.

Rõ ràng không làm gì sai, tại sao những người khác lại chỉ nhắm vào mình chứ?



Đều là vì Nam Khanh...

Đợi trả xong tiền, mình nhất định sẽ cách xa cô ta, Tô Huy Huy một chút cũng không muốn có quan hệ gì với Nam Khanh nữa.

Tan học liền có người chế nhạo Tô Huy Huy đến lớp muộn.

"Tô Huy Huy, cậu không phải là học bá sao? Tại sao một học bá lại có thể đến muộn nha?"

"Cậu không biết giáo sư Tăng ghét nhất người khác đến muộn sao? Nếu tôi là cậu, tôi thà nghỉ học còn hơn là vào lớp muộn như vậy, vừa nãy dáng vẻ bị mắng của cậu thật khó coi, cậu thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?"

Nghe được những lời này Nam Khanh nhíu mày, sau đó cầm sách rời khỏi phòng học.

Đây hết thảy đều là motip cũ của những bộ tiểu thuyết a, nữ chính trong quá trình lớn lên luôn bị một số pháo hôi chế nhạo mắng chửi, sau đó nữ chính tát ngược lại vào mặt những nhân vật pháo hôi đó.

Với tư cách là một nhân vật phụ, Nam Khanh tự giác rời đi.

Cô còn muốn sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hưởng thụ cơ thể khoẻ mạnh, chậm rãi sống nốt quãng đời còn lại, cô mới không muốn làm bia đỡ đạn đâu.

Nhị Nhị nghe thấy tiếng nói từ đáy lòng của Nam Khanh, có chút sầu não, vị ký chủ này đối với thân phận của chính bản thân mình cũng quá tự giác rồi đi?

Nhị Nhị đã gặp nhiều ký chủ, trong số đó, một số ký chủ cảm thấy rằng việc họ được chọn để làm nhiệm vụ khẳng định họ là người vô cùng phi phàm, chính họ mới là nhân vật chính, đủ mọi loại tự phụ.

Những người như Nam Khanh thực sự rất khó gặp.

Thời gian trôi nhanh, sinh nhật của Nam Khanh ngày càng đến gần.

Mẹ nguyên chủ cũng gọi điện thoại đến dò hỏi Nam Khanh muốn tổ chức sinh nhật ở đâu.

Nam Khanh chưa từng tham dự một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, cũng chưa từng tổ chức một bữa tiệc vào ngày sinh nhật của chính mình.

Nhiều nhất là khi còn nhỏ, bố mẹ vẫn nhớ đến sự tồn tại của cô, sau đó đã tổ chức sinh nhật cho cô trong phòng bệnh.

Sau này lớn lên, cô cũng trở thành một người vô hình, y tá chăm sóc cô đổi từ người này sang người khác, không còn ai nhớ ngày sinh nhật của cô nữa....

Nam Khanh: "Mẹ, con muốn thuê một tòa lâu đài để tổ chức tiệc sinh nhật.”

"Được rồi, chỉ cần con thích, mẹ sẽ tìm toà lâu đài đẹp nhất để tổ chức cho con."

"Không thể làm phiền đến mẹ như thế được, con sẽ tự mình đi tìm xem..."

"Có gì mà phiền phức chứ, mẹ con mình cùng tìm, cố gắng quyết định xong trong vài ngày tới."

"Dạ."

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Nam Khanh rất tốt, tuy rằng còn chưa gặp cha mẹ nguyên chủ, nhưng qua điện thoại cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm gia đình.

Cha mẹ nguyên chủ vô cùng yêu thương con gái.

Một cô con gái duy nhất được hưởng ngàn vạn sủng ái.



Sinh nhật của Nam Khanh rất sang trọng, sau khi bao trọn toà lâu đài cổ, cô bắt đầu chuẩn bị thiệp mời tinh xảo gửi cho mọi người.

Rất nhiều thiếu gia và đại tiểu thư cũng bắt đầu đăng thiệp mời mà mình đã nhận được lên Weibo.

Nhất là sau vụ hỗn loạn trên diễn đàn thời gian vừa qua, rất nhiều người chú ý đến tài khoản Weibo của những phú nhị đại.

Sinh nhật của Nam Khanh đã khơi dậy một chủ đề bùng nổ khác trong diễn đàn.

Thiệp mời có hình lâu đài bên trên.

Nhiều người tìm kiếm thông tin của lâu đài cổ này, và sau đó đi tra xem bao trọn lâu đài có giá bao nhiêu.

Lâu đài không phải chỉ thuê riêng ngày tổ chức tiệc sinh nhật, mà là thuê trước hơn mười ngày vì cần phải chuẩn bị và trang trí.

Tòa lâu đài này có lịch sử lâu đời, thuê một ngày giá đã có thể gọi là cao ngất trời, huống chi là thuê mười ngày….

Thế nào gọi là vô nhân đạo?

Là một người bình thường, thật khó có thể tưởng tượng được cuộc sống như thế này, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật mà lại hoành tráng như vậy.

Trong diễn đàn tràn đầy những âm thanh ghen tị.

Nhưng cũng có những tiếng chua ngoa, những tiếng bắt bớ đạo đức, chẳng hạn như là có người quá nghèo không được chữa bệnh, trong khi có người lại xa hoa, phung phí.

Thanh âm tốt xấu lẫn lộn.

Cuối cùng thì ngày sinh nhật cũng đến, vừa hay lại là cuối tuần nên Nam Khanh cũng không cần phải xin nghỉ.

Nam Khanh đến lâu đài vào sáng sớm.

Phòng thay quần áo trong lâu đài được đặc biệt quét dọn sạch sẽ, Nam Khanh thay một bộ lễ phục màu xanh da trời, chiếc váy này đã được đặt làm từ lâu, thời gian thực hiện mất nửa năm, chỉ để mặc vào sinh nhật năm nay của cô.

Nam phu nhân mặc một thân sườn xám , nhìn cô con gái xinh đẹp và thanh tú của mình, mỉm cười gật đầu: "Khanh Khanh nhà chúng ta trông thật xinh đẹp."

Nam Khanh mỉm cười: "Đều là nhờ mẹ đã sinh ra con nên con mới có thể xinh đẹp như vậy."

Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, người phục vụ trong lâu đài đã đi lại tấp nập.

Một số người bạn thân đã đến lâu đài từ sớm, vì vậy khi đi đến hành lang có thể thấy một số vị tiểu thư trong bộ lễ phục quý phái, cũng như những thiếu gia giàu có và điển trai trong bộ vest được thiết kế riêng.

Trong góc, một cô gái ăn mặc trông giống phục vụ đang nghiến chặt răng.

Tô Huy Huy thực sự không ngờ rằng công việc mà cô ta ứng tuyển lại là đến đây làm việc.

Một người bạn giới thiệu rằng có một công việc có thể kiếm được vài nghìn tệ một ngày.

Tô Huy Huy muốn nhanh chóng trả lại tiền cho Nam Khanh nên liền tới đây làm việc.

Nhưng cô ta thực sự không ngờ rằng công việc mà cô ta ứng tuyển lại có thể là phục vụ trong chính bữa tiệc sinh nhật của Nam Khanh.

Lần đầu tiên Tô Huy Huy muốn trốn đi, cô ta cảm thấy mất mặt và xấu hổ một cách không thể giải thích được.
« Chương TrướcChương Tiếp »