Edit: Tiểu Mộc Nhi
Bạn bè trong nhóm đều đã giúp đỡ cô rất nhiều, vì vậy những chuyện còn lại cứ để cô giải quyết nó.
Nam Khanh cầm lấy điện thoại và gửi đi một tin nhắn.
Đại tiểu thư: "Mọi người phí sức rồi, cảm ơn nhé.”
Cô Nãi Nãi: “Cảm cái gì ơn, chúng ta chơi cùng nhau từ nhỏ tới lớn, những chuyện bé như vậy không cần cảm ơn.”
Giàu nhất kinh đô: “Nói cảm ơn thì nặng lời quá rồi, Nam Khanh, tháng sau cậu định tổ chức sinh nhật ở đâu?"
Nam Khanh suy nghĩ một chút, đúng vậy, sinh nhật của nguyên chủ sắp đến rồi.
Đẹp trai nhất kinh đô: "Sinh nhật lần trước của tôi tổ chức ở biển, Nam Khanh, sinh nhật của cậu tổ chức ở nhà hay khách sạn?"
Những người trong vòng bạn bè của cô, hầu như tháng nào cũng có người đón sinh nhật, mỗi tháng bọn họ đều quen quen thuộc thuộc mà tham gia tiệc sinh nhật a.
Gen Z thì nghiêm túc với việc đi dự tiệc và vui chơi, trong khi người lớn lại tận dụng cơ hội này để thảo luận về công việc kinh doanh của mình.
Đại tiểu thư: "Còn chưa ẫn chưa quyết định xong, nhưng chắc chắn sẽ rất thú vị, qua vài ngày nữa tôi sẽ gửi thiệp mời cho các cậu, nhớ mang quà đến tận cửa a, nếu không cửa sẽ bị chặn không cho vào!"
Trong mắt nhiều người Nam Khanh lạnh nhạt và cao quý, thực ra, những người thân thuộc đều biêt cô có tính cách khá sôi nổi.
Truyện mình chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com, mọi người vui lòng đọc tại trang web chính, tránh trường hợp truyện bị flop.
Giàu nhất thủ đô: "Quà nhất định phải có, nhưng có điều khả năng không đắt tiền, bố tôi lại đóng băng thẻ của tôi rồi...."
Cô Nãi Nãi: "......."
Ông nội mi: "......."
Cái vị đại thiếu gia tự xưng là giàu nhất kinh đô này, giàu có thì giàu có, nhưng thực tế thẻ cứ dăm ba ngày lại bị gia đình đóng băng, khiến anh ta thật sự khốn đốn.
Nam Khanh không đọc tin nhắn trò chuyện nữa, cô đang ngồi trên ghế sô pha ôm gối, lúc này điện thoại di động của cô đổ chuông, là cuộc gọi của hiệu trưởng, cô không cần nghĩ cũng biết hiệu trưởng gọi điện thoại đến là để làm gì.
Nam Khanh cứ để điện thoại reo thêm hàng chục giây mới bắt máy, sau khi nghe điện thoại cũng không nói một lời.
Hiệu trưởng đằng kia đã có chút kinh hồn bạt vía rồi.
Lão hiệu trưởng đã thăng chức, mới nhậm chức hơn một năm, trong một năm này hành sự đều thận trọng, không nghĩ tới sẽ có một ngày gặp phải chuyện như vậy.
Ông ta đã thấy rõ ràng chuyện vừa rồi xảy ra trên diễn đàn, không chỉ liên quan đến nạn nhân là cô Nam Khanh, mà còn có rất nhiều phú nhị đại trong trường cũng là nạn nhân.
Nếu chuyện này giải quyết không tốt, ghế hiệu trưởng của ông ta e rằng cũng không cần ngồi nữa.
"Cô Nam, thật xin lỗi, là do tôi quản lý không nghiêm các bài đăng trên diễn đàn trường mới để xảy ra sai sót như vậy. Mười phút nữa, nhà trường sẽ trừng phạt nghiêm khắc những học sinh cầm đầu gây náo loạn, hơn nữa.. . Nam tiểu thư, cô còn có chỉ thị gì không?"
Cô gái nhỏ ngồi khoanh chân, trong tay ôm một chiếc gối mềm, cô cười nhẹ nói: "Hiệu trưởng tiền nhiệm và bố tôi đã hợp tác rất nhiều trong việc xây dựng khuôn viên trường , bố tôi là người khiêm tốn, nhưng trường học có phải nên đưa ra thông báo không?"
"Vâng, vâng, vâng, chuyện này là tất nhiên."
Sau vài lời nói đơn giản, Nam Khanh liền cúp điện thoại.
Nhanh chóng giải quyết những chuyện vặt vãnh này cũng tốt, cô không thích lãng phí thời gian vào những việc như vậy, nếu có thời gian thì làm nhiệm vụ hoặc tận hưởng cuộc sống lành mạnh tốt hơn nhiều.
Mười phút sau, Weibo chính thức của trường cũng như các diễn đàn trực tiếp công bố hình phạt đối với một số học sinh.
Bọn họ sai lầm khi đi đầu trong việc gây rối và bôi nhọ danh dự của người khác, mọi người nhìn thoáng qua đều biết đây là nói về chuyện gì.
Có học sinh bị kỷ luật nghiêm trọng, có học sinh bị đuổi học trực tiếp, học sinh có hạnh kiểm xấu nhà trường mới không thèm tiếp nhận.
Truyện mình chỉ đăng duy nhất tại truyenhdt.com, mọi người vui lòng đọc tại trang web chính, tránh trường hợp truyện bị flop.
Hơn nữa một số bài viết đổ thêm dầu vào lửa và tung tin đồn thất thiện vượt quá 10.000 lượt xem, đã được chuyển thẳng cho cơ quan công an, Internet không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, mỗi người phải chịu trách nhiệm về lời nói và hành động của mình.
Đủ loại tin đồn nhảm vào buổi sáng, buổi trưa, hàng loạt cái tát vào mặt những người ăn dưa khiến bọn họ kinh hãi không ngậm được mồm, buổi chiều là thái độ cứng rắn và nghiêm khắc của nhà trường, cú quay xe khét lẹt của ngày hôm nay khiến người ta phải trợn mắt há mồm.
Chưa hết, tối hôm đó nhà trường còn phát thư cảm ơn.
Cảm ơn ông Nam Thiên Hạo đã đóng góp một số toà thư viện và khu ký túc xá tách biệt giành cho một người ở.
Những chuyện này đã xảy ra một vài năm trước, tại sao bây giờ lại đột nhiên cảm ơn?
Luôn có những người tò mò không thể nhịn được mà hỏi ông Nam Thiên Hạo này là ai.
Buổi tối, diễn đàn lại trực tiếp bùng nổ.
[Ông Nam, người đóng góp thư viện và ký túc xá thế mà lại là ông trùm bất động sản.]
[Sốc: Nam Thiên Hạo là bố ruột của Nam Khanh.]
[Một quý cô đích thực!]
Diễn đàn tràn ngập những bài viết như vậy, mỗi bài viết có số lượng bình luận lên tới hàng vạn, có thể tưởng tượng được những người ăn dưa kịch liệt cỡ nào.
Quay xe như này, ai còn dám nói cô ấy là một cô gái ngoại vi?
Người ta sống trong căn hộ riêng biệt thì đã làm sao? Nó được xây dựng bằng tiền của chính gia đình cô ấy a.
Con gái đi chơi vào buổi tối, có xe sang đưa đón thì nhất định là người thân phận bẩn thỉu sao? Cô gái này không thể tự mình có tiền, chẳng lẽ trong nhà không thể giàu nứt đố đổ vách hay sao?
Bài đăng buổi sáng đầy sự chua ngoa, đó chính là ghen tị, đố kị, trong cuộc sống hiện thực luôn tồn tại một số cá thể căm thù người giàu.
Những chuyện này khiến diễn đàn thảo luận trong nửa tháng, thậm chí về sau, mỗi lần Nam Khanh có động tĩnh gì, đều có người đưa lên diễn đàn để bàn luận, trong những thanh âm thảo luận đều là sự cảm thán về cuộc sống của một quý cô, không ai dám để lên tiếng xúc phạm, tất nhiên, đây là chuyện sau này.
Cố Mục Lâm cũng tham gia nhóm mà vòng bạn bè lập nên, những chuyện phát sinh trong ngày hôm nay anh ta đều đã nhìn thấy.
Nói thật, cảm thấy phong cách hành sự của Nam Khanh ngày hôm nay rất trưởng thành, cô ấy không còn là đại tiểu thư kiêu ngạo trong ký ức nữa của tôi nữa.
"Nam Khanh, cậu còn có bao nhiêu thứ mà tôi không biết?"
Ti ti*, trợ lý gửi tới một tin nhắn: "Cố Thiếu, vẫn cần kiểm soát các bài đăng trên diễn đàn sao?"
*Âm thanh thông báo đó cả nhà ơi, mình bất lực với đống âm thanh didi tata này quá.
"Không cần nữa." Cố Mục Lâm trả lời lại với ba từ.
“Được, Cố thiếu.”
Trợ lý có chút bất an cất điện thoại đi.
Buổi sáng, Cố Thiếu đột nhiên gửi tin nhắn cho hắn, yêu cầu hắn kiểm soát bình luận trên diễn đàn của trường? Ngoài ra còn phải tra ra id ngọn nguồn của những tin đồn trên diễn đàn , id phải tương ứng với tên thật của những học sinh đứng sau những bài đăng đó, sau đó tạo một bản sao và gửi cho nhà trường......
Những hacker được sử dụng để duy trì nền tảng do chính họ phát triển lại thực sự được sử dụng để tra những sự việc trẻ con như vậy?
Phải biết rằng khi nhà trường nhận được danh sách anh ta gửi đến, trợ lý rõ ràng còn cảm thấy được áp lực của hiệu trưởng a.
Cố Mục Lâm đều đã quan tâm đến vấn đề này, còn không phải khiến hiệu trưởng cảm thấy áp lực rất khủng bố đi.
Mọi chuyện dù đã sóng yên biển lặng, nhưng nội tâm của trợ lý lại không thể bình tĩnh nổi, hành vi hôm nay của Cố Thiếu quá khó hiểu rồi.
Khi Nam Khanh không nhận được nhiệm vụ do Nhị Nhị giao, cô liền sống tốt cuộc sống của chính mình, là một sinh viên đại học, thỉnh thoảng còn có các tiết học, cô đều phải lên lớp.
Hôm nay Nam Khanh ngủ dậy rất sớm, dọn dẹp đồ đạc một lúc, mặc một chiếc váy màu xanh lam liền đi ra ngoài.
Sau sự cố trên diễn đàn, Nam Khanh đi đến đâu cũng luôn thu hút sự chú ý.
Khi đến phòng học lớn, các ghế phía sau sớm đã có bạn học ngồi, mọi người ai cũng không thích ngồi phía trước, vì ngồi phía trước rất dễ bị giáo sư gọi trả lời câu hỏi.
Nam Khanh liếc nhìn lớp học, cầm quyển sách ngồi ở hàng thứ hai.
Sau đó, rất nhiều học sinh lần lượt đến, mọi người đều ngồi lại phía sau, không dám tới gần Nam Khanh.
Ngay khi lớp học sắp bắt đầu, một vài cô gái mới vội vã vào lớp.
Tô Huy Huy chạy vào lớp với cuốn sách cầm trên tay, cô ta nhìn thoáng qua liền thấy Nam Khanh đang ngồi ở hàng thứ hai, Nam Khanh đặc biệt dễ nhận ra trong nhóm người.
Tô Huy Huy nắm chặt điện thoại sau đó bước tới, cô ta ngồi xuống ngay bên cạnh Nam Khanh.