“Cô tên là Athena phải không? Chào cô, tôi là đội trưởng phân khu chín của quân Liên Hiệp, tôi tên là Cole.”
Vừa nghe đến tên Cole, các thành viên chiến đội Alpha đều lộ vẻ khϊếp sợ.
Cole chính là người đã ba lần được nhận Huân Chương Danh dự, là người rất nổi tiếng trong quân Liên Hiệp, sao anh ta lại đến đây? Quân Liên Hiệp đã để ý đến Athena rồi sao?
Khi mọi người đang sợ đội trưởng mới của mình sẽ bị quân chính quy đào góc tường, Thẩm Hoài Vi cũng không giơ tay ra.
Cô đặt túi máu đang uống dở trên tay xuống, chỉ gật đầu một cái, cũng không cười, chào anh ta một tiếng rồi đi ngay.
Đi, đi ngay!
Không chỉ các thành viên của chiến đội Alpha bất ngờ đến mức không ngậm được miệng, Cole và những người đi cùng anh ta cũng không thể tin mà nhìn về phía Thẩm Hoài Vi.
Chỉ thấy một dáng người mảnh khảnh, chậm rãi đi xa.
Các đội viên của Alpha chào Cole một cái rồi cũng nhao nhao chạy theo.
Cole thì chậm chạp rút tay về, rồi nắm chặt lại.
“Đội trưởng, cô ta quá kiêu ngạo.”
Tùy tùng Giáp của Cole trưng ra vẻ mặt bất mãn.
“Đúng thế, cô ta nghĩ cô ta là ai? Không phải chỉ là một tên lính đánh thuê hợp pháp thôi sao?”
Tùy tùng Ất ở bên cạnh cũng lập tức phụ họa thêm một câu.
Cole hít thở sâu mấy cái rồi mới trừng mắt nhìn mặt tùy tùng Ất.
“Không phải chỉ là một lính đánh thuê hợp pháp sao? Cậu đã thấy lính đánh thuê nào có thể một thân một mình đánh với thuật sĩ cấp cao chưa? Tướng quân Lâm đã nói rồi, chắc chắn phải kéo cô ấy về phe chúng ta trước khi huyết tộc tìm đến, mấy người các cậu thì biết cái quái gì chứ?”
Lúc này Cole đang đổ mồ hôi hột, tướng quân Lâm đã nói, nếu như anh ta không kéo được người về, thì sẽ chôn anh ta luôn.
Cole nghĩ nếu thật sự không được, thì có thể hi sinh nhan sắc của mình một chút, ai ngờ người ta còn không thèm nhìn anh ta một cái nào.
Tức giận chửi rủa vài câu trong lòng xong, Cole mới rời đi.
Ở phía bên kia, Thẩm Hoài Vi đã đi lên tầng ba, sau đó cô lại tiếp tục bị các đội viên của chiến đội Alpha bao vây xung quanh.
Thậm chí Brooke còn chuẩn bị cho cô một bữa tiệc ăn mừng.
Vui chơi đến tận đêm khuya, Thẩm Hoài Vi mới trở về cabin của mình.
Cô nằm ở trên giường, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, lần đầu cảm nhận được cái gọi là tự hào khi là một vị quân nhân.
Càng nghĩ, lại càng cảm thấy Lam Bắc Ngôn quá vất vả.
Cô cầm lấy điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại nửa ngày mới quyết định gọi cho Lam Bắc Ngôn, không phải gọi video, chỉ là một cuộc gọi bình thường.
Anh đã đi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
Cũng ở trên phi thuyền đó, Lam Bắc Ngôn đang nghiên cứu chiến lược sắp tới cùng các vị tướng quân khác.
Anh đã cài tiếng chuông điện thoại đặc biệt cho Thẩm Hoài Vi, thế nên chuông điện thoại vừa vang lên, lòng của anh cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Mọi người chờ một chút, tôi đi nghe điện thoại.”
Các tướng quân còn tưởng rằng là tổng thống của Liên Minh Ngôi Sao gọi đến, bởi vì trong thời điểm này, người có thể làm phiền Lam Bắc Ngôn, chỉ có duy nhất tổng thống mà thôi.
Dưới ánh nhìn nghiêm túc của các tướng quân, Lam Bắc Ngôn đi ra khỏi phòng họp, đứng ở ngoài hành lang.
“Alo?”
“Chồng ơi, anh đang làm gì vậy?”
Thẩm Hoài Vi nũng nịu nói, giọng cô rất ngọt ngào và êm tai.
“Anh đang họp.”
Lam Bắc Ngôn nghe thấy giọng nói của vợ mình, tim cũng đập nhanh hơn.