Những điều này Lam Bắc Ngôn đều thấy được.
Anh cũng rất hài lòng, tuy nhiên, không hiểu sao trong thâm tâm lại cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Nhưng tất cả những điều này, không phải là những gì anh muốn sao?
Không cần phải có tình cảm, vợ chồng hai người chỉ cần chung thủy với nhau là được.
Một tháng sáu ngày, thời kỳ kết hôn của tư lệnh không quân đã kết thúc, Lam Bắc Ngôn phải đi ra tiền tuyến để chỉ huy biên cảnh chống lại chiến dịch xâm lấn của quân đoàn ma thú.
Trước khi đi, vốn Lam Bắc Ngôn cũng không muốn về nhà làm gì cho mất thời gian, nhưng không viết vì sao, anh vẫn trở về.
Ở trong trang viên nhà họ Lam.
Thẩm Hoài Vi đoán rằng tối nay Lam Bắc Ngôn sẽ không về nên đã tạo ra một nguyên tố Nước để luyện tập đánh giáp lá cà.
Đã một tháng chưa tập luyện, cô cảm thấy tay chân của mình cũng hơi rỉ sét rồi.
Thẩm Hoài Vi mặc quần áo bó sát người, lao vào đánh nhau với nguyên tố Nước ở trong phòng ngủ.
Đang đánh nhau kịch liệt, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Hoài Vi bị dọa giật nảy mình.
Cô tranh thủ thời gian cho nguyên tố Nước một mệnh lệnh, để nó nhảy vào trong bồn tắm, sau đó lại ngồi xuống đất, làm một tư thế yoga.
Thẩm Hoài Vi dùng hết khả năng điều chỉnh hơi thở, nhưng mồ hôi trên mặt lại không thể hết ngay.
“Vợ ơi?”
Lam Bắc Ngôn bước vào nhà.
Ở trong phòng nóng hơn một chút so với bình thường, mà mùi hương trên người Thẩm Hoài Vi cũng trở nên nồng đậm hơn.
Nếu là mấy ngày trước, ở trong bầu không khí này, Lam Bắc Ngôn chắc chắn sẽ nổi điên, nhưng bây giờ thời kỳ kết hôn đã trôi qua, anh sẽ không bị vợ của mình ảnh hưởng nữa.
“Dạ? Chồng đã trở về rồi sao?”
Thẩm Hoài Vi bình tĩnh nhìn Lam Bắc Ngôn đang đi về phía mình.
“Em đang tập yoga, có hơi nóng, ha ha.”
Mỉm cười một cách chột dạ, Thẩm Hoài Vi bèn đứng dậy khỏi mặt đất.
“Yoga? Đổ mồ hôi nhiều đến vậy hả?”
Tóc mái của Thẩm Hoài Vi đã ướt đẫm, cả người như bị nước xối qua.
Lam Bắc Ngôn cũng không nghĩ nhiều, anh lấy ra một cái khăn tay, lau mồ hôi trên trán cho cô.
Hành động ấy của anh làm Thẩm Hoài Vi hơi cứng người lại.
Hơn một tháng rồi, đây là lần đầu tiên Lam Bắc Ngôn đối xử với cô dịu dàng như vậy.
“Không có gì, em đi tắm qua là được rồi.”
“Được, anh chờ em. Sau đó anh còn có việc muốn nói với em.”
Lam Bắc Ngôn cất khăn tay đi, ngồi ở trên ghế sofa, cầm điện thoại đọc quân báo ngày hôm nay.
Anh vẫn không có một nụ cười vui vẻ nào, vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng như cũ, nhưng Lam Bắc Ngôn đã lau mồ hôi cho cô, coi như là có sự tiến bộ rất lớn rồi.
Thẩm Hoài Vi lại tự động viên mình một phen, sau đó mới đi vào phòng tắm.
Cô tắm với tốc độ nhanh nhất có thể, rồi mặc một bộ áo ngủ màu hồng, nhìn rất ngoan ngoãn, ngồi xuống bên cạnh Lam Bắc Ngôn.
“Không phải anh nói muốn ra tiền tuyến sao? Sao tự nhiên lại về nhà vậy?”
“Anh trở về lấy ít đồ, sẽ đi ngay thôi.”
Lam Bắc Ngôn cất điện thoại di động, ngước mắt lên nhìn vợ mình.
Cô chắc là đã tắm rất vội, trên mi vẫn còn vương giọt nước, tóc cũng chưa khô hẳn, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
Hầu kết hơi nhộn nhạo, Lam Bắc Ngôn lập tức di chuyển tầm mắt.
“Lần này anh sẽ đi rất lâu, em ở nhà, muốn làm gì cũng được, muốn đi dạo phố hay tiêu tiền gì đó thì tùy em quyết định. Nếu như không có việc gì quan trọng, em cũng đừng gọi cho anh, tiền tuyến rất căng thẳng, anh sợ mình sẽ không có thời gian trả lời điện thoại.”