Sáng hôm sau, du thuyền dừng lại ở vị trí trước đó.
Nguyễn Hi tỉnh dậy vào lúc tám giờ rưỡi, nghĩ đến bữa tiệc lớn vào buổi trưa, cô không đi tìm rong biển nữa.
Chú cá voi nhỏ đã sớm ra ngoài chơi, Nguyễn Hi nằm trong vỏ sò một lúc rồi lặng lẽ nổi lên mặt nước.
Vỏ sò cách âm rất tốt, cô không biết du thuyền đã đến từ lúc nào.
Đang suy nghĩ, một chiếc thuyền nhỏ từ du thuyền hạ xuống, có thể thấy loáng thoáng vài người mặc đồ đen ngồi bên trong.
Nguyễn Hi vội vàng lặn xuống.
Qua lớp nước mỏng, cô nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ đi về phía đảo, những người đó mang nhiều thứ lên đảo, ở đó khá lâu mới rời đi.
Đợi họ đi rồi, Nguyễn Hi bơi lại gần, leo lên đảo.
Những người đó đã dọn sạch một phần cây cối cao không xa bãi biển và dựng một nhà hàng nhỏ bằng kính.
Từ nhà hàng có thể nhìn thấy bãi biển và đại dương.
Bàn ăn và ghế ăn đều rất cao.
Chiếc ghế không hẳn là ghế ăn, nó là một chiếc sofa đôi rất lớn và cao, trông có vẻ rất mềm mại.
Nguyễn Hi có thể dùng đuôi cá để đứng vững một lúc, nhưng lâu thì sẽ mệt.
Cô đứng một chút, đo chiều cao.
Nếu ngồi lên, đuôi cá của cô sẽ không chạm đất.
Vì vừa bò trên đất và bị dính bẩn, cô không thử ngồi lên ngay.
Nguyễn Hi trở lại biển, rửa sạch đuôi cá nhiều lần, cuối cùng gọi Nguyệt Nguyệt ra kiểm tra một lượt, chắc chắn không còn bẩn, rồi cô mới lên bờ.
Khi cô vừa ló đầu khỏi nước, người đàn ông đứng bên bờ biển đã vẫy tay với cô.
Hôm nay anh vẫn mặc một bộ vest đen, tóc hình như…đã được làm kiểu?
Dù sao thì cũng khác với hôm qua.
Khi người cá bơi đến bờ, Yến Quyết cúi xuống, đưa tay ra: “Đi bộ rất vất vả, để tôi bế cô qua nhé.”
Vết thương trên tay Yến Quyết đã lên da non, lo sợ người cá nhỏ sợ hãi, anh vẫn dùng băng quấn lại.
Trong lòng Nguyễn Hi, người đàn ông trước mặt là chồng cô, ôm một chút cũng không sao.
Nhưng cô vẫn làm ra vẻ do dự một chút, sau đó đỏ tai, ánh mắt lo lắng và áy náy nhìn vào tay anh.
“Vết thương đã không sao rồi.”
Người cá nhẹ nhàng thở phào, chậm rãi gật đầu.
Người đàn ông gần như ngay lập tức ôm cô, bế ngang lên.
Vì đuôi cá lớn, trọng lượng của người cá nặng hơn nhiều so với phụ nữ trưởng thành.
Tuy nhiên, Yến Quyết bế cô mà không hề tỏ ra mệt mỏi, bước đi vững chãi và chậm rãi. Quãng đường chỉ mười mấy giây, anh bế người cá mất gần một phút.
Đến nơi, anh mới tiếc nuối đặt người cá xuống sofa.
Sau đó, Yến Quyết lấy từ trong thùng giữ nhiệt ra từng đĩa thức ăn.
Nguyễn Hi vốn đã đói, mùi thơm của thức ăn trên bàn làm cô càng đói và thèm.
Dù sao mình cũng chỉ là một người cá, ăn trực tiếp thì sao chứ?
Khi bàn tay tội lỗi vừa đưa lên, đã bị một bàn tay lớn giữ lại.
“Phải dùng đũa.” Yến Quyết lấy dụng cụ ăn từ thùng giữ nhiệt, dùng đũa gắp một miếng cá, nhẹ nhàng thổi.
Xét đến chênh lệch nhiệt độ, Yến Quyết thổi lâu một chút, Nguyễn Hi không để ý đến tay mình bị nắm, mắt nhìn chằm chằm vào miếng cá bên miệng anh.
“Không có xương đâu.”
Người đàn ông cuối cùng thổi nguội miếng cá, đưa đến miệng cô.
Nguyễn Hi mở miệng cắn, miếng cá ấm áp, vị cũng ngon.
Yến Quyết cho cô ăn mỗi món một miếng, thấy đủ rồi, anh dừng lại và đề nghị: “Trong này còn nhiều món ngon, cô chờ tôi lấy ra rồi tôi cho cô ăn tiếp được không?”
Nguyễn Hi cầm lấy muỗng, ý bảo cô có thể dùng cái này.
Lợi dụng người cá không hiểu, Yến Quyết dụ dỗ: “Ở chỗ chúng tôi, muỗng là để uống canh, dùng nó ăn thức ăn là xúc phạm nó và món ăn.”
Anh định nói là không tôn trọng, nhưng thấy từ đó không đủ nghiêm trọng, liền thay bằng từ khác.
Nguyễn Hi: …
Dù cô là một người cá, nhưng Nguyệt Nguyệt đã cho cô những kiến thức cơ bản về cuộc sống của con người.
Vậy tại sao người này không để cô tự ăn?