Quyển 1 - Chương 9: Vương tử học đường và tiểu thư khó chiều

Để lại cục diện rối rắm ở phía sau. Tần Nghi tiêu sái trèo rào động tác lưu loát nhẹ nhàng chân trước trèo lên chân sau đáp đất. Dáng đi đúng chuẩn đại tỷ nhưng miệng lại nghêu ngao bài hát một con vịt.

- Kí chủ, cô để lại cục bom phía sau rồi chuồn như vậy mà được sao?

- Hở? Ta đã làm xong việc của mình rồi. Còn ở lại đó làm nhân vật quần chúng à?

-…- Thật là hết nói nổi. Hệ thống đây mới không thèm nói chuyện với cô nữa.

Thấy Tần Nghi càng đi càng vào con đường vắng người. Hệ thống cũng có chút tò mò. Thật ra là nó lo lắng cho an nguy của kí chủ chứ không phải muốn hóng hớt đâu.

- Cô đi đâu vậy?- Đây tuyệt đối là vì lo lắng chứ không phải nó tò mò nha! Nếu hệ thống có nhân dạng. Chắc chắn bây giờ sẽ giống như đứa trẻ đang hờn dỗi nhưng lại hiếu kì giữ không nổi bản chất hóng chuyện.

- Đến quán net.

- Hử? Kí chủ muốn đi chơi game à? Ở nhà không phải có máy tính đời mới nhất sao? Sao lại phải đi chen chúc với một đám người vậy? Mà trong quán net giờ này chỉ có đám du côn thôi. Dù biết cô mạnh nhưng chui vào hang cọp thế này…

Đây chắc chắn là kí chủ ngứa đòn mà. Làm ơn hãy giống như những thiếu nữ khác đến chỗ nào đông vui náo nhiệt hay là đi mua sắm cũng được mà. Sao kí chủ nhà nó cứ đi kiếm chuyện vậy? Hệ thống tỏ vẻ rất quan ngại.

- Ngươi thì biết cái gì? Có một người ta muốn hắn làm đàn em của ta.

Cái thuộc tính chị đại này đi đến thế giới tiểu thuyết thanh xuân trong sáng vẫn bị áp dụng là sao chứ? Hệ thống muốn bùng nổ!!!

- Mã Lộc, đi mua cho tao một lon sting vàng.

- Mua luôn hộ tao hai ly mỳ gói nha.

- Ấy, tao nữa…

Vừa mới bước vào quán, mùi thuốc lá đã sộc thẳng vào mũi. Tường bê tông sơn lâu năm bong từng miếng bên dưới chân vứt đầy vỏ đồ ăn nhanh. Tần Nghi nghe thấy tiếng đám thanh niên kia liền xác định đúng điểm đến rồi. Mã Lộc kia là người cô muốn tìm.

Mã Lộc rụt rè cầm lấy mấy đồng tiền lẻ để trên bàn mà ngoan ngoãn đi mua đồ. Cậu ta biết số tiền này đương nhiên không đủ phải tự mình bù vào. Tiền ăn vặt tháng này ba mẹ cho đã sắp hết, đến ngày mai nếu mà không mua theo yêu cầu của bọn họ được chắc chắn cậu sẽ bị đánh cho tơi tả. Cậu thật sự chỉ muốn làm một học sinh bình thường như vậy cũng khó lắm sao? Tại sao người bị bắt nạt cứ là cậu vậy?

Một tên trong số đó thấy Mã Lộc vẫn còn chần chừ chưa đi tay hắn đập mạnh xuống bàn quát to.

- Mày còn đứng đấy làm gì? Không đi mau! Định để bọn tao chết đói đấy à?

Mấy tên khác dời mắt khỏi màn hình máy tính ngoái đầu lại trừng mắt nhìn. Mã Lộc run rẩy, nước mắt sắp trào ra đến nơi.

- Tớ… đi bây giờ đây.

Đang định chạy đi thì cánh tay bị ai đó kéo lại. Sau đó tiền trên tay cũng bị giựt đi. Mã Lộc tròn mắt thấy một cô gái từ đâu xuất hiện, cô lấy mấy đồng tiền lẻ đó ném thẳng vào mặt đám côn đồ.

- Muốn mua gì thì tự thân đi lấy. Bớt sai người khác đi.

Đám này hẳn là chưa bị ai làm nhục như thế! Đằng này lại còn là một đứa con gái yếu đuối cũng dám lên mặt với bọn hắn! Chán sống rồi hay sao? Tên to con đá mạnh cái ghế xông đến. Hiển nhiên là muốn đánh cho đứa con gái láo toét trước mặt một bài học.

- Mày chết chắc rồi!

Hắn vung lay hết sức muốn đấm vào mặt đối phương nhưng lại bị Tần Nghi nhanh nhẹn tránh được. Cô còn tung trả một cú vào bụng hắn ta làm hắn lảo đảo ngã về phía sau.

- Ây da… phải tập gym nhiều hơn rồi chứ như này vẫn yếu quá.

- Mày…

Tên to xác trở nên điên cuồng, tay vơ được cái bàn phím ném thẳng về phía Tần Nghi. Cô làm sao có thể đứng yên cho hắn ném trúng? Lách người qua một bên liền có thể tránh được sau đó cô nhảy đết đá một cú vào mặt đối thủ. Hắn ta ngã nhào ra đất, trên miệng còn dính máu tươi.

- Chúng mày còn ngồi đấy à? Đánh nó cho tao!

Hai tên kia lúc đầu cũng tưởng chỉ cần một mình đại ca là có thể giải quyết cái con bé hỗn láo này. Ai mà biết được đại ca lại bị cái người nhìn không có tý lục sát thương nào đánh đến thảm như vậy? Chắc chắn là do đại ca chủ quan thôi. Bây giờ thêm hai người bọn hắn chắc chắn dần cho con bé đó ra bã!

Vẫn là cách tấn công quá dễ đoán, Tần Nghi nhìn mà thấy chán. Cái kiểu lao lên theo cảm tính như vậy có quá nhiều sơ hở cô chỉ cần nhanh một chút thì mấy cái cách biệt sức lực cũng không có cản trở gì. Một tay bắt lấy cẳng tay tên tóc xù, Tần Nghi xoay người thành công khiến hắn mất thăng bằng sau đó tiện lấy thân hắn đỡ đòn của tên còn lại. Khi cái khiên thịt này đã hết sử dụng được cô liền ném hắn đè lên cái tên đang chảy máu mũi đằng kìa rồi đá mạnh vào bụng tên đầu đinh.

- Kí chủ!!! Cô thật lợi hại!!!- Hệ thống kích động, nó giống như mới vừa xem phim hành động có kĩ xảo tuyệt đỉnh vậy. Quá ngầu rồi.

- Quá khen.

Tần Nghi nở nụ cười. Ha! Xử lí mấy tên nhóc này quá đơn giản. Nếu không phải do cơ thể này yếu đuối Tần Nghi cô đâu cần mất công mất sức như vậy? Trực tiếp một đấm là bay!

- Mày… sao mày đánh bọn tao?

Tên cầm đầu có vẻ đã hồi lại sức. Nhưng hắn sẽ không điên mà lao vào cô! Sự thật quá rõ ràng, hắn đánh không lại. Hắn nhớ là chưa từng đυ.ng chạm gì đến cô mà. Bọn hắn chỉ bắt nạt mấy tên nhát gan như Mã Lộc… khoan đã? Mã Lộc? Chẳng lẽ là đây người quen của thằng oắt con này ư?

Tần Nghi chỉ tay về phía Mã Lộc.

- Cậu ta… bây giờ là người của tao. Không được bắt nạt cậu ấy! Nếu không thấy một lần đánh một lần.

Ba tên đều rối rít gật đầu hứa hẹn không bao giờ dám đυ.ng đến Mã Lộc nữa. Muốn bọn hắn phản kháng? Đùa à? Bọn hắn cùng lắm chỉ là đám học sinh lưu ban hơi đáng sợ trong lớp thôi chứ không có ô dù chống lưng gì hết. Nhỡ người ta có tai to mặt lớn ở sau thì phải làm sao? Bọn hắn chính là người thức thời chứ không phải kiểu không có não đâu nhé.

Tần Nghi trả tiền hư hỏng đồ cho chủ quán. Cô là giang hồ có nghĩa khí. Phá đồ của người ta thì nên đền. Dù sao cô cũng không tiếc chút tiền ấy.

- Cả… Cảm ơn cậu!

Mã Lộc cực kì lúng túng. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ mình lại được một cô gái cứu. Mà cô gái lại còn rất đẹp nữa. Cậu cúi thấp đầu hai tay nắm vạt áo như cô vợ nhỏ.

- Không có gì. Từ nay cậu đi theo tôi để báo đáp là được rồi.

- Hả?

Tần Nghi ném cặp sách cho cậu rồi hiên ngang rời đi. Mã Lộc ngơ ngác một chút rồi cũng ôm cặp chạy theo sau cô. Không biết được cô cứu là tốt hay xấu đây.

Mà bên này Tần Nghi vui vẻ vì đã hoàn thành việc kết nạp đàn em. Thanh Nhiên lại trái ngược với cô. Nhìn ánh mắt Ngô Hữu Thiên là biết: cô xong đời rồi!