Tần Nghi gọi người lái xe đến. Cô đi xuống lầu thì thấy Ngô Hữu Thiên đang ngồi ở ghế mặt mày u ám thấy Tần Nghi đi xuống liền nghiến răng giống như muốn lao vào đánh chết cô. Tần Nghi thấy nam chính như vậy lại rất muốn cười chứ không có vẻ gì sợ hãi. Chỉ là một thằng nhóc đang cay cú thôi mà, cô mới không thèm bận tâm đâu. Tần Nghi cứ thế bước qua làm như nam chính là không khí.
“Kí chủ, cô không đi giải thích chút sao?”
- Đùa à? Sao ta lại phải làm thế? Có nói hắn ta cũng không tin đâu, kệ đi.
Thấy Tần Nghi đã đi xa, nam chính đứng lên đi tới phòng 203. Đây là muốn chăm sóc bồi dưỡng tình cảm mà. Nên cho hai người có không gian riêng, nên vậy nên vậy.
Có lẽ mệt lắm rồi, Lạc Uy Vũ ngồi trên xe một lát rồi thϊếp đi lúc nào không hay. Tần Nghi để ý khuôn mặt của tiểu thiên sứ bên cạnh. Đúng là rất đáng yêu! Đôi lông mi dài cong cong cái mũi nhỏ cộng thêm chiếc má phúng phính. Ở đời trước hay kiếp này cô đều là con một nếu như có một đứa em trai đáng yêu như vậy chắc chắn cô sẽ sủng bảo bảo lên tận trời! Tay Tần Nghi vô thức chạm vào má bé con. Lại còn rất mềm mại nha.
Tới nhà Lạc Minh Yên xe liền dừng lại. Mặc dù không muốn đánh thức bé con tí nào nhưng cô phải trả người về mà. Đâu thể bắt con người ta về nuôi luôn được? Khi Lạc Uy Vũ mở cửa vào nhà, Tần Nghi còn nghe được tiếng mẹ Lạc vọng ra.
- Nhóc con! Đi chơi giờ này mới biết đường về à? Để xem mẹ có xử lí con không?
- Con xin lỗi mà, lần sau sẽ không thế nữa…
Ánh đèn đêm rọi vào cửa kính xe, Tần Nghi đưa mắt hướng về những toà nhà cao vυ"t lấp lánh giữa trời. Cô không nói gì chỉ im lặng ngồi đó ngẩn ngơ.
- Lệ Lệ con về rồi.
Mới bước chân đến cửa nhà Đường phu nhân đã chạy ra đón con gái cưng.
- Nghe lão Trương nói con đang ăn dở thì nhận được điện thoại vội vã chạy ra ngoài. Chắc là chưa ăn no đúng không? Nào nào lại đây ngồi xuống ăn cùng mẹ.
Bà Đường như sợ con ăn không đủ bữa sẽ gầy xuống. Vội cầm chiếc muỗng bạc múc cho Tần Nghi một muỗng thức ăn thật đầy đặt trước mặt con gái vẻ mặt chờ mong.
Tần Nghi cũng không muốn làm bà thất vọng vui vẻ cầm bát ăn hết. Miệng không quên nịnh bợ mẹ Đường.
- Mẹ, con thật sự rất hạnh phúc.
- Cái con bé này, nói luyên thuyên cái gì vậy?
Dù nói thế nhưng trông bà lại rất vui vẻ. Chính là ánh mắt nhìn con gái càng trìu mến. Mà Tần Nghi đang nói lời từ tận đáy lòng. Cô biết đây không phải gia đình thực sự của mình. Cô biết chứ! Nhưng hãy để cô tham lam một chút. Cảm nhận sự ấm áp này.
Khi ánh mặt trời đầu tiên lọt qua khe cửa thẳng chiếu xuống người con gái nằm ngủ trên giường. Đôi mắt đang nhắm chặt khó chịu nhíu chặt lại. Tay ngọc chắn ngang trước mặt ngăn cho ánh sáng không hắt lại nữa.
“Ưm…” Tần Nghi đá chăn mềm qua một bên. Mắt mở to muốn sinh khí.
- Kí chủ cô đừng làm biếng nữa! Mau dậy đi!
- Ngươi từ lúc nào biến thành hệ thống quản gia rồi?
- Chăm nom kí chủ của mình cũng là việc mà hệ thống nên làm.
- Ta muốn ngủ! Hay hôm nay ta cúp học?
- Không được!- Hệ thống phản đối.
- Mấy cái kiến thức đó ta đã học qua lâu rồi. Ngươi không biết trước đây ta đều xếp đầu bẳng học lực sao? Nghỉ một hôm không chết ai được.
“Cô đừng có làm biếng nữa. Nhanh nhanh làm việc đi.”
Cảm thấy hệ thống không chịu nhượng bộ. Vậy thôi cô sẽ cố lôi thân xác này đi vậy. Bước ra khỏi nhà, lên xe, đến lớp. Mặt Tần Nghi vẫn còn ngái ngủ. Đi đến bên chiếc bàn quen thuộc. Cô ném cặp sách lên bàn gục mặt xuống đánh thêm một giấc.
- Này, mấy cậu có thấy hôm nay đám Triệu Vy không thấy đến lớp nha.
- Cậu nói tớ mới để ý. Mọi hôm vào giờ này tụi nó đều đi bắt nạt Tiểu Hưng mà.
- Các cậu không biết gì sao? Tớ nghe nói hôm qua công ty nhà ba người họ đều phá sản. Tụi nó cũng bị cho nghỉ học luôn rồi.
- Cái gì? Một lúc cả ba nhà? Không thể có chuyện trùng hợp thế được. Ba người đó lúc nào cũng đi cùng nhau bắt nạt người ta. Nói không chừng lần này đυ.ng nhầm người. Một lúc liền mất sạch…
Tần Nghi sắp ngủ cũng có nghe loáng thoáng được một chút. Trong đầu suy nghĩ chín phần mười là do đám người đó động tay động chân với nữ chính liền bị nam chính trả thù. Quả nhiên là con cưng của tác giả nói phá sản liền phá sản. Mà lúc này Thanh Nhiên thấy Tần Nghi đã vào lớp liền từng bước đi đến bên bàn cô ban đầu còn khá gấp gáp nhưng sau đó lại hơi lưỡng lự. Cuối cùng cô dừng lại, ghé bên tai Tần Nghi nói nhỏ.
- Mạc Lệ, cậu có thể giúp đỡ gia đình đám Triệu Vy được không? Dù sao bọn họ cũng là muốn giúp cậu cảnh cáo Lạc Minh Yên mà.
Thanh Nhiên biết công ty già đình đám Triệu Vy là do Ngô Hữu Thiên ra tay. Cô ta thật không ngờ là quan hệ của Lạc Minh Yên và Ngô Hữu Thiên đã tốt đến như vậy rồi! Nếu cô biết thì sẽ không ra tay phô trương như vậy. Đám Triệu Vy bình thường cũng không làm nên chuyện gì nhưng cũng là tay sai của cô ta Thanh Nhiên nói một là một hai là hai không ai dám cãi lời. Cô ta muốn giúp họ một chút nhưng gia đình cô ta còn chưa lo nổi. Hiện nay người có thể đứng ngang với Ngô gia chỉ có Mạc gia mà thôi.
Tần Nghi sắp ôm mộng đẹp đến nơi còn bị người ta làm phiền. Đương nhiên là không thể làm ra sắc mặt tốt được rồi. Cô ngồi tựa lưng vào ghế ánh mắt hờ hững.
- Ý cậu là muốn tôi ra mặt giúp đám người đó?
Thanh Nhiên không đáp lời, chỉ im lặng gật đầu. Tần Nghi nói tiếp.
- Tôi có nói với mấy người đi đánh Lạc Minh Yên sao?
Thấy Tần Nghi đổi giọng, Thanh Nhiên bất giác lo sợ.
- Cậu không nói. Nhưng mà các cậu ấy cũng chỉ muốn giúp cậu thôi mà…
- Giúp tôi? Tôi không cần mấy cậu tự suy diễn rồi tự làm trò. Bây giờ bị người ta đánh đến nhà lại muốn tìm tôi giúp đỡ à?
- Mạc Lệ, bình thường cậu không phải như vậy.
- Vậy tôi trong mắt các cậu phải như thế nào?
Thấy Tần Nghi đối cứng, Thanh Nhiên hơi sợ hãi lùi lại.
- Bình thường nếu có đứa con gái nào lại gần Ngô Hữu Thiên cậu đã nổi đoá lên rồi. Sao lần này cậu lại làm như không thấy cơ chứ?
- Ồ? Phải như vậy mới được sao? Bây giờ tôi nói cho tất cả mọi người biết…
Đang định nói tiếp thì Tần Nghi thoáng thấy người trong cuộc đứng lấp ló ở cửa nên gọi vào luôn.
- Thật đúng lúc! Nhóc con mau vào chị đây sẽ nói một lần cho xong. Mạc Lệ tôi đã không còn thích cậu nữa. Bây giờ Ngô Hữu Thiên cậu muốn yêu đương với ai thì yêu đi tôi cũng không quan tâm. Còn cái hôn ước của chúng ta tôi sẽ nói với ba ba huỷ nó. Thế nào? Được rồi chứ hả?
- Còn Thanh Nhiên, cậu đừng tưởng tôi không biết tâm tư của cậu. Rõ ràng cậu cũng thích Ngô Hữu Thiên như vậy mà luôn miệng nói vì tôi. Rốt cuộc có bao nhiêu phần là vì tôi hay là vì cậu thì trong lòng cậu tự biết rõ.
Chỉ cần nhìn ánh mắt Thanh Nhiên bám chặt vào người Ngô Hữu Thiên mỗi khi cậu ta xuất hiện thôi đã đủ để kẻ ngốc cũng hiểu được Thanh Nhiên có tình cảm với nam chính rồi. Vậy mà nguyên chủ ở cạnh cô ta bấy lâu lại không hiểu được. Thật ngốc!
Không đợi nam chính trả lời, Tần Nghi lách người đi ra ngoài dứt khoát cúp học ngày hôm nay luôn.