Chương 8

"Ngoại truyện bí mật của Lục Kiêu?" Nặc Nặc lặp lại phần quà mà 1314 vừa thông báo, cô nhớ không nhầm lúc vừa đến hệ thống đã cho cô tiếp thu cốt truyện, hoàn toàn không có ngoại truyện mà.

Hiện tại ở đâu ra ngoại truyện? Không lẽ tác giả của bộ này vừa mới viết thêm à?

[Đúng vậy, là bí mật của nam chủ, một vài chi tiết mà cốt truyện chính không nhắc đến.]

Thật ra Nặc Nặc có chút tò mò, bí mật mà ngay cả cốt truyện cũng không nhắc đến của nam chủ rốt cuộc là cái gì: "Được, mở ra bí mật của nam chủ."

[Bắt đầu truyền tải ngoại truyện.] 1314 thao tác hàng loạt trên màn hình xanh, nó chọn vào mục mở quà sau đó toàn bộ căn phòng thay đổi đột ngột, bước vào thế giới bên trong đại não của Lục Kiêu.

Nặc Nặc ban đầu bước vào không mang theo sự mong chờ quá lớn, cô nghĩ phiên ngoại này nhiều nhất cũng chỉ để cô biết thêm quá khứ hoặc tương lai của nam chủ chứ chưa từng nghĩ đến, thế giới phiên ngoại lại có thể thay đổi suy nghĩ của cô về Lục Kiêu.

Hóa ra ngay từ ban đầu nam chủ đã chú ý đến nữ phụ, chỉ là cô gái này không đủ tinh ý để nhận ra mà thôi.

Hơn nữa, lần xảy ra tình một đêm đó... nữ chủ An Khả vốn không hề vô can như mạch chính đã viết.

Ngay từ khi bắt đầu, cuốn tiểu thuyết này đã giống như một cái bẫy, dụ dỗ từng người bước vào, sau đó tạo ra một vở kịch để lừa dối tất cả.

Nữ chủ thật sự vô tội ư? Một cô gái vô tội có thể an toàn mà leo lên người Lục Kiêu, trở thành thiếu phu nhân nhà học Lục? Không phải! khách sạn hôm đó Lục Kiêu ở vốn dĩ là loại 5 sao, An Khả không những vào được mà còn trùng hợp lúc anh trúng thuốc.

...

Nhìn một phần ngoại truyện xuất hiện trước mắt mình, ấn tượng của Nặc Nặc về thế giới trong cuốn tiểu thuyết này hoàn toàn thay đổi.

Mỗi tình tiết ẩn ở đây đều là căn cứ để xâu lại một chuỗi sự thật, đáng tiếc không mấy ai có thể phát hiện ra được.

"Thế giới này đâu phải cẩu huyết bình thường, rõ ràng là máu chó đầy đầu." Nặc Nặc sau khi thoát ra liền cảm thán không thôi, vốn tưởng cốt truyện chính đã đủ khốn nạn rồi nhưng ai mà ngờ, chuyện khốn nạn hơn còn ở đằng sau.

[Cô đừng quá tin tưởng vào An Khả, hiện tại cô đã mở ra nhiệm vụ mới.] Hệ thống 1314 đẩy tay một cái, màn hình màu xanh đã hiện lên trước mắt Nặc Nặc.

Nhiệm vụ chi nhánh: Cứu vớt Lục Kiêu.

"Cứu vớt Lục Kiêu? Là cứu kiểu gì?" Đầu Nặc Nặc hiện ra vô số dấu chấm hỏi, nam chủ vừa đẹp trai, vừa có tiền lại là người đàn ông hoàng kim của toàn bộ đế đô.

Một người như vậy còn cần cứu vớt sao?!

[Kí chủ, giúp Lục Kiêu thoát khỏi An Khả, dẫn anh ấy đến hạnh phúc. Đương nhiên, thêm nhiệm vụ sẽ đưa thêm quà.]

Vốn dĩ cô còn đang muốn hỏi làm sao để đưa Lục Kiêu đến hạnh phúc nhưng nghe được lời nói tiếp theo của 1314 cô liền không hỏi nữa.

Tất cả lời muốn nói đều gói gọn lại một chữ: "Được."

...

Trong lúc Nặc Nặc còn đang mê man bởi cốt truyện thì âm thanh điện thoại bàn đột nhiên vang lên.

Cô chấn tỉnh lại bản thân mình, dùng thái độ của một thư kí hoàn mĩ nhất để bắt máy: "Lục Tổng, anh có chuyện gì không?"

"Mang phần văn kiện hôm qua anh đưa em vào đây." Bên kia đầu dây điện thoại, Lục Kiêu vắt chéo chân quan sát bóng dáng con thỏ nhỏ trên màn hình, lẳng lặng nở nụ cười nham hiểm.

"Vâng." Nhận lệnh xong, Nặc Nặc không chút chần chừ mà cầm lấy phần văn kiện đã được chuẩn bị sẵn vào phòng làm việc Lục Tổng.

Cô lúc này một chút cũng không biết, nam chủ cấm dụng trong tiểu thuyết mô tả rốt cuộc có bao nhiêu lưu manh.