Quý Yến không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn thẳng vào Tống Tử Minh, nhưng động tác lùi lại nửa bước của cậu đã bộc lộ rõ sự phản kháng và bài xích.
Vẻ mặt của cậu tỉnh táo, hoàn toàn không giống như người đã bị chuốc thuốc. Chẳng lẽ Quý Vũ vẫn chưa thành công sao?
Tống Tử Minh xoa xoa hai tay, vừa lợi dụng được lời lẽ mà còn có ý nghĩ táo tợn.
Hắn ta thậm chí nghĩ dù sao cậu cũng trông không có khả năng phản kháng gì hay là kéo thẳng lên lầu luôn đi.
Ánh mắt da^ʍ tà và nhơ nhớp của hắn ta khiến Quý Yến thấy cực kỳ khó chịu, sắc mặt cậu trở nên khó coi, định rời đi tìm Cẩm Thần nhưng đột nhiên bị Tống Tử Minh túm chặt lấy cổ tay.
“Đi đâu? Hôm nay là sinh nhật của em trai cậu, chẳng ai để ý đến cậu đâu.”
Hắn ta cười hề hề hai tiếng: “Hay để tôi chơi cùng cậu một chút, khách sạn này có nhiều thứ vui lắm.”
Ngay khi cổ tay bị chạm vào, cảm giác ghê tởm lập tức trào lên trong lòng Quý Yến, đôi mắt phượng tràn ngập hắc ám, sâu không thấy đáy.
Cậu đột ngột xoay người, lưỡi dao trong tay đâm thẳng vào ngực Tống Tử Minh không chút phòng bị, rồi lùi lại một bước khuôn mặt không chút cảm xúc.
“Mẹ kiếp, tiện nhân!” Tống Tử Minh đau đến toát mồ hôi lạnh, lớn tiếng chửi rủa.
Lưỡi dao nhỏ chỉ dài bằng một ngón tay, nhưng Quý Yến ra tay tàn nhẫn, gần như cắm hết vào khiến ngón tay của cậu cũng bị cứa.
0731 kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông trông đê tiện này chính là kẻ trong cốt truyện gốc, kẻ mà Quý Vũ đã sắp xếp để uy hϊếp Quý Yến!
Nó không kịp nghĩ tại sao "cậu bé đáng thương" lại mang theo dao bên mình, nhanh chóng bay trở lại bên Cẩm Thần.
【Ký chủ! "Cậu bé đáng thương" đang bị bắt nạt!】
Động tác cụng ly với người khác của Cẩm Thần khựng lại, hắn đặt ly rượu xuống và đi về phía nhà vệ sinh.
【Chuyện gì xảy ra?】
【Trong cốt truyện gốc, kẻ đe dọa Quý Yến đã theo cậu ấy vào nhà vệ sinh, thậm chí còn túm lấy tay "cậu bé đáng thương". Để tự vệ, cậu ấy bị thương đến mức tay cũng bị rạch!】0731 nghiêm trọng nói, hoàn toàn bỏ qua việc chính Quý Yến đã rút dao ra.
Cẩm Thần cau mày, thầm nghĩ không thể để Quý Yến một mình được, phải luôn ở bên cạnh mới yên tâm.
Vừa mới rời đi một lát, cậu lại bị thương.
Khi hắn chưa kịp đến cửa nhà vệ sinh, thiếu niên đã chạy vội ra, vừa thấy Cẩm Thần ánh mắt cậu lập tức trở nên tủi thân nhưng theo bản năng lại giấu bàn tay bị rạch sau lưng.
“Giấu gì chứ, bị thương mà còn sợ tôi thấy à?”
Cẩm Thần vừa định an ủi Quý Yến thì đã thấy Tống Tử Minh chửi rủa lao ra từ nhà vệ sinh, bộ vest dính máu, vẻ mặt đầy giận dữ.
“Tiện nhân! Mày còn muốn chạy đi đâu!”
Ánh mắt Cẩm Thần đột nhiên thay đổi.
Hắn đưa thiếu niên ra sau lưng mình, giọng điệu lạnh lẽo và hung dữ.
“Mày sủa cái gì?”
Tống Tử Minh bị cha mình gửi ra nước ngoài nhiều năm, dĩ nhiên không biết Cẩm Thần là ai, chỉ nghĩ đây là một thiếu gia giàu có mà Quý Yến đã dựa vào.
“Mày là ai! Cút ra xa chút! Thằng chó này làm tao bị thương, không ai cứu được nó đâu! Hôm nay tao không làm gì được nó, thì cũng phải hành hạ cho chết!”
Cẩm Thần rõ ràng cảm nhận được Quý Yến như đang sợ hãi, cậu lại càng áp sát vào hắn thêm chút nữa.
Hắn nhẹ nhàng buông thiếu niên ra, vuốt ve an ủi lên má cậu: “Đợi tôi ở đây.”
Nói xong, Cẩm Thần cởi hai cúc tay áo, quay đầu nhìn Tống Tử Minh bằng ánh mắt lạnh lùng vô cảm.
“... Mày định làm gì? Biết tao là ai không?”
Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, Tống Tử Minh chợt thấy sợ hãi vô cớ nhưng cảm thấy mất mặt nên cứ gồng cổ chửi rủa.
Mấy năm ở nước ngoài, hắn ta ngày ngày uống rượu chơi bời với các cô gái nóng bỏng, cơ thể đã sớm suy yếu, làm sao là đối thủ của Cẩm Thần.
“Đồ vô dụng.”
Cẩm Thần nhếch môi cười, giọng trầm khàn, nhanh chóng túm lấy cổ áo của Tống Tử Minh kéo hắn ta vào nhà vệ sinh.
Tống Tử Minh muốn phản kháng nhưng phát hiện mình hoàn toàn không thể lay chuyển người đàn ông này dù chỉ một chút. Vết thương ở ngực vẫn đang rỉ máu, toàn thân hắn ta đau đớn đến mức như muốn tan nát.
Cẩm Thần bẻ ngược tay hắn ta ra sau, lật áo vest của hắn ta lên trùm lên mặt, rồi ép xuống cạnh bồn rửa mặt, mở vòi nước phun thẳng vào mặt. Nhìn Tống Tử Minh sắp ngạt thở, gương mặt Cẩm Thần không hề có chút cảm xúc.
Khi ánh mắt hắn chú ý đến vết thương ở ngực của Tống Tử Minh, hắn hơi nghiêng đầu như vừa nghĩ ra điều gì đó.
Hắn thản nhiên cầm lấy cây nhang thơm trên bồn rửa, ngón tay búng nhẹ để tàn hương đỏ rực lên, sau đó từ từ cắm vào vết thương chưa lành của Tống Tử Minh.
“Ư... ư ư…”
Tống Tử Minh đau đến co giật, cơ thể run rẩy không tự chủ, da thịt ở ngực đau nhức, cảm giác ngạt thở làm tim phổi hắn như muốn nổ tung.