Đây đương nhiên cũng là âm mưu của Đỗ Lưu Minh, tên đàn ông này chẳng qua chỉ là muốn nghe cô gái nhỏ này dùng ngữ điệu mềm mạnh đó gọi tên hắn, mà người đang ý loạn tình mê là La Phóng quả nhiên liền nhượng bộ, thân đang chìm trong bể tình ái, nàng chấp nhận tin theo lời nói lừa gạt đó, xem nó như cọng rơm cứu mạng nàng.
“Không được mà đại ca ca… không được…”
“Đỗ Lưu Minh… không cần mà… đủ rồi… anh Lưu Minh”
Hành động đem xăng đi dập lửa này của La Phóng tất nhiên rất được lòng tên lòng lang dạ sói nào đó, hắn hơi điều chỉnh vị trí, đầu lưỡi nhanh chóng chui vào tiểu huyệt chưa từng có ai khai phá của cô gái nhỏ. Đầu lưỡi của hắn mô phỏng động tác đâm vào rút ra của côn ŧᏂịŧ, làm cho La Phóng trải nghiệm được một loại cảm giác mới lạ chưa bao giờ có, hạ thân nàng tựa như thủy triều cuồn cuộn chảy nước không ngừng. Đỗ Lưu Minh toàn bộ chiếm đóng, há rộng miệng nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng đồng thời đầu lưỡi lớn vẫn như cũ không ngừng vận động đâm vào rút ra.
La Phóng bị kí©h thí©ɧ đến nỗi sau lưng căng chặt, theo bản năng đem eo nâng càng ngày càng cao, ngoài miệng nàng vẫn như cũ khóc lóc sướt mướt kêu lớn không cần, nhưng thân thể lại thành thật hơn cả, chỉ mong môi lưỡi của người đàn ông này có thể tiến vào sâu hơn một chút.
Đỗ Lưu Minh cảm thấy bản thân hắn giống như bị quỷ ám vậy, rõ ràng không có tiền, vậy mà còn tận tâm tậm lực ra sức hầu hạ cô gái nhỏ này như một tên MB (trai bao) vậy, còn không thèm màng tới dục hỏa cần được phát tiết của hắn. Bất quá chửi thầm thì chửi thầm, nhưng khi hắn nhìn thấy cô gái nhỏ khóc lóc rêи ɾỉ, lại càng thêm ra sức mà khıêυ khí©h nàng, cứ như vậy, sợi dây kɧoáı ©ảʍ bên trong cơ thể La Phóng càng kéo càng căng chặt, cho đến khi Đỗ Lưu Minh dời đi trận địa, một lần nữa ngậm lấy hạt đậu đỏ nhỏ nhắn đáng yêu kia, rốt cuộc, cũng đứt mất.
La Phóng cảm thấy bản thân như vừa mới tỉnh lại sau một cơn bệnh nặng, cả người tưởng chừng mới được vớt ra khỏi mặt nước, nước mắt cùng mồ hôi thấm đầy trên mặt cùng người nàng. Nàng cảm thấy lúc nãy chính bản thân đã mất đi lực khống chế, hiện giờ cũng không còn sức lực nào để nhìn tới, chỉ đơn giản nhìn lên trần nhà một chút sau đó liền nặng nề mà ngủ mất.
Đỗ Lưu Minh có chút không kịp phòng bị, bị cô gái nhỏ đột nhiên tưới đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ lên mặt, vừa mới chật vật dùng khăn giấy lau khô, liền ngẩng đầu lên nhìn, lại chỉ nhìn thấy bộ dáng La Phóng mơ mơ màng màng, rõ ràng là đã muốn cùng với Chu Công đi đánh cờ rồi.
Hắn lại nhìn đến côn ŧᏂịŧ còn đang ngẩng cao đầu phía bên dưới, nhịn không được mà cười khổ. Nếu như trên đời này thật sự có quỷ thần tồn tại, có lẽ chính hắn đã bị quỷ nhập thân rồi cũng nên.