La phóng ngây ngốc mà đánh giá người đàn ông trước mặt này, quả đúng là một trong những nam chính của cuốn H văn, vai rộng eo thon dáng người cân đối vẫn chưa tính là gì, cái gương mặt đẹp trai này cũng đủ để hắn ta xuất đạo rồi, trong sự nhu mì lại không có chút nữ tính, cái cần có đều có, cái không cần có tuyệt nhiên sẽ không có. Vừa cảm thán trong lòng.
La Phóng nhanh chóng lấy ra bông băng và thuốc trị thương từ trong cặp sách đưa cho Đỗ Lưu Minh.
“Có người nhờ tôi đến đây giúp anh!”
“Từ chỗ này đến nhà của tôi không xa, đại ca, anh có thể xử lý một chút vết thương của anh, sau đó chúng ta có thể đến nhà của tôi rồi.”
“Lượng nước mưa hiện tại có thể rửa sạch đế giày dính máu của anh, đương nhiên, nếu anh còn chưa yên tâm, trong cặp của tôi cũng có sẵn một đôi giày khác.”
La Phóng biết người đàn ông trước mặt này đã mất rất nhiều máu, có lẽ sẽ làm phản ứng của não bị chậm lại, vì vậy nàng cố gắng nói thật chậm, giúp cho hắn có thể nghe rõ mỗi một chữ của mình, cuối cùng nàng còn nghiêng đầu qua một bên, lễ phép mà hỏi:
“Đại ca ca, anh có cần tôi nói lại một lần nữa không?”
Đầu óc của Đỗ Lưu Minh bị sự xuất hiện đột ngột của cô học sinh này làm cho có chút ngốc nghếch, bất quá kỳ lạ thì kỳ lạ, hắn cũng không có chút nào nghi ngờ cô gái nhỏ này là do kẻ địch của hắn phái đến. Đám người đó nếu biết vị trí của hắn, chỉ sợ đã sớm chạy đến cho hắn vài đao, làm gì rảnh rỗi mà đi làm loại chuyện lòng vòng quanh co tốn thời gian này chứ?
Bởi vậy hắn hơi gật gật đầu, ý nói hắn đã hiểu rõ rồi, sau đó nhận lấy đồ vật trên tay La Phóng, bắt đầu tự mình băng bó vết thương.
Cô gái nhỏ hiển nhiên cũng rất vừa lòng với sự phối hợp của hắn, hơi khom khom lưng xuống, đem dù của nàng chia cho hắn phân nửa.
Không ngừng gia tăng tốc độ, trước khi mưa ngày càng lớn, hai người rốt cuộc cũng đi đến được nhà của La Phóng.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Đỗ Lưu Minh trước tiên là đưa mắt quan sát tình huống khắp nơi trong nhà, phòng không lớn, là căn phòng tiêu chuẩn của một gia đình nhỏ, bày trí cũng đơn giản, ngoại trừ lò vi sóng cùng bếp điện từ và một số đồ dùng cần thiết, còn lại chỉ có một cái bàn trà, một cái tv nhỏ cùng một ít đồ trang trí treo trên tường.
Nếu nói đây là phòng của một cô bé đang ở độ tuổi thanh xuân thì chỗ này thật sự quá mức đơn điệu nhàm chán rồi.
Bên này hắn còn đang đánh giá nơi La Phóng ở, bên kia nàng đã thay xong đồng phục, bắt đầu lấy kéo cắt ra quần áo của hắn, cô gái nhỏ nhìn qua yếu đuối nhưng động tác lại rất thuần thục, hiển nhiên là đã từng được học qua trước đó, có một ít chỗ vải quần áo cùng miệng vết thương dính lại với nhau, nàng liền dùng bông y tế cùng nước muối sinh lý làm mềm, sau đó mới từ từ gỡ chúng ra.