Chương 2

Chạng vạng, trời đổ mưa nhỏ.

Đỗ Lưu Minh cả người đầy thương tích gục ngã trong một ngõ nhỏ tiêu điều không biết là nơi nào. Hắn nhìn chằm chằm về phía đầu hẻm, nhìn thấy một chút quang cảnh của thành phố.

Nơi này chính là sản phẩm của thời đại bất động sản phát triển ồ ạt, đường xá đi lại không tiện, giao thông không tốt, cơ sở vật chất cũng chưa hoàn thiện, sau khi mở bán cho đến nay cũng chỉ mới qua mấy năm nhưng đã sắp trở thành một thành phố ma đích thực. Hiếm hoi lắm mới có thể nhìn thấy được vài bảng đèn neon le lói sáng, xe cộ qua lại cũng cực kỳ ít, đây chính là sự hoang tàn của thời đại bất động sản đô thị mới.

Đỗ Lưu Minh đếm một lượt số lượng xe lưu thông trên đường, càng đếm càng cảm thấy hy vọng được cứu của hắn càng xa vời. Di động của hắn không biết đã ném đi chỗ nào rồi, trên người một đồng tiền cũng không có, càng đừng nói đến việc hắn cùng thủ hạ đã hoàn toàn bị mất liên lạc, chỉ cần có người qua đường nào nhìn thấy mà gọi xe cứu thương, thì tình huống của hắn càng thêm tệ hại. Kẻ thù của hắn hiện tại chắc đã cho người canh gác tại toàn bộ các bệnh viện ở Lạc thành này đợi hắn tự chui đầu vào lưới rồi.

Vết thương trên người đều không quá nặng, chỉ cần có thể xử lý kịp thời là được, nhưng ở cái hẻm nhỏ tràn ngập rác thải sinh hoạt hôi thối này, nhiễm trùng, mất máu cùng nước mưa đều khiến nhiệt độ cơ thể Đỗ Lưu Minh giảm xuống nghiêm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi mạng sống của hắn.

Đỗ Lưu Minh nghĩ lại cả đời này của hắn, từ lúc còn là tên côn đồ lăn lộn đạt đến địa vị ngày hôm nay, trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ “Một ngày nào đó đừng có tùy tiện mà chết ở một con ngõ nhỏ không ai hay biết”. Mà hắn bây giờ đường đường là thủ lĩnh của một ban phái, vậy mà vẫn phải rơi vào kết cục lưu lạc thảm cảnh như thế, không khỏi cảm thấy châm chọc mà bật cười.

Vì thế hắn đơn giản cũng chẳng muốn mất công trợn trừng mắt nhìn cái chỗ này, liền nhắm mắt bình ổn tinh thần một chút, chịu đựng thêm một chút, liền có thêm một chút hy vọng. Thế nhưng mưa cứ tí tách rơi xuống, rửa trôi đi vết máu trên người hắn, cũng cuốn theo một ít sức lực còn sót lại trong hắn. Ngay lúc Đỗ Lưu Minh cảm thấy đã không thể chịu nổi nữa, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói của con gái:

“Xin chào, đại ca, anh có phải là Đỗ Lưu Minh không?”

Đỗ Lưu Minh tìm đến nơi phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh buộc tóc đuôi gà, đeo trên mình một cái cặp có vẻ rất nặng, tay cầm một chiếc dù cũ có slogan của nhãn hàng nào đó, khuôn mặt thanh tú, một cặp kính mắt tinh xảo nằm trên sóng mũi nàng, nhìn dáng vẻ là một nữ sinh ngoan ngoãn đi.

Hắn gật gật đầu, lại nhịn không được lên tiếng hỏi nàng: “Cô bé, em không thấy sợ sao?”

Người đến chính là La Phóng