Quyển 1 - Chương 7

“... Đã vậy tôi cũng không vòng vo nữa, mẹ cậu dạo gần đây đã ký với chúng tôi một hợp đồng, cung cấp trước thiết bị model 72.”

Nhà họ Du có khối lượng tài sản rất lớn, trong lĩnh vực nghiên cứu thiết bị y tế cũng có một chỗ đứng.

Dạo gần đây họ đã hợp tác với một công ty nước ngoài nghiên cứu ra một lô thiết bị cực kỳ tiên tiến, có thể thay đổi cách điều trị tim mạch một cách đột phá, được rất nhiều bệnh viện lớn trong nước quan tâm.

Chỉ tiếc rằng nhà họ Du đã kiểm soát nghiêm ngặt công nghệ này, ông ta tìm đủ mọi cách cũng không có được quyền cung cấp, đúng lúc đó bà chủ nhà họ Du tìm đến, hai người đạt được một thỏa thuận hợp tác rất vui vẻ.

Du Tuyên đặt ly rượu lên bàn, ngón tay trắng ngần nổi bật dưới ánh rượu.

“Ông muốn sớm bao lâu?”

Viện trưởng Lý nuốt khan một cái: “Nếu có thể, bây giờ lập tức cho người đến lấy thiết bị.”

Du Tuyên cười.

Anh có một gương mặt lạnh lùng, lúc cười khóe mắt hơi nhếch, mang theo chút chế giễu, nhưng vẫn đẹp đến mức thu hút không ít cô gái xung quanh.

“Viện trưởng Lý, ông ký hợp đồng với mẹ tôi.” Du Tuyên nhấp môi.

“Nhưng tôi mới là người chủ trì công ty.”

Viện trưởng Lý nghe vậy thì lập tức cuống lên: “Nhà họ Du các người không định lật lọng chứ, nếu vậy thì kết quả tôi—”

Ông ta nói một nửa thì lập tức im bặt không dám nói tiếp.

“Tôi cái gì?” Du Tuyên nheo mắt.

“Ông nghĩ tôi không biết ông đã làm gì sao?”

Viện trưởng Lý tái mặt.

Dù rằng thương nhân không mấy ai hoàn toàn trong sạch, nhưng những việc ông ta làm đều rất kín kẽ, lẽ ra không nên bị phát hiện mới đúng

“Gần đây, quyền sử dụng mảnh đất chưa khai thác ở khu Tây…” Du Tuyên nói đến đó rồi lập tức dừng lại.

Viện trưởng Lý bị dọa đến run rẩy, lúc nói chuyện người đàn ông trước mặt cứ nhìn chằm chằm vào ông ta, khiến viện trưởng Lý có cảm giác như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm, sự lạnh lẽo lan từ sống lưng đến đỉnh đầu, ông ta không kiểm soát được mà bắt đầu sợ hãi.

Viện trưởng Lý miễn cưỡng nuốt nước bọt: “Cậu Du, cậu cũng biết, tôi là người tuân thủ pháp luật, cậu không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt mẹ cậu chứ…”

“Nếu bị tố cáo.” Du Tuyên ngắt lời: “Ông không chỉ không được lợi lộc gì, mà ngay cả vị trí viện trưởng này, e là cũng không giữ nổi.”

“Cậu, cậu Du.” Giọng viện trưởng Lý run run.

“Nói đi, điều kiện của cậu là gì.”

Du Tuyên tùy ý dựa đầu vào tay: “Ông gửi cho tôi một bản kết quả giám định thật đi.”

……

Phong Châu vẫn mưa như trút nước, mưa lớn át đi mọi âm thanh.

Trước cửa quán bar có một chiếc xe sang màu đen, người đàn ông mặc vest đứng thẳng trong mưa, khi Du Tuyên bước ra, người đó liền lập tức bung dù, tiến về phía anh.

“Thiếu gia.” Trợ lý chào anh rồi đi theo sau Du Tuyên nửa bước, che hết những giọt mưa rơi xuống.

Du Tuyên lục từ trong ký ức ra gương mặt này.

“Tống Niên, chuyện tôi bảo anh điều tra sao rồi?”

Tống Niên đáp: “Đã điều tra ra, từ nhỏ Sầm Tử Ương sống cùng ông bà, năm cậu ấy năm tuổi thì ông mất, hai năm trước bà mất, để lại cho cậu ấy một cửa hàng tạp hóa nhỏ, bình thường cậu ấy sống dựa vào cửa hàng đó.”

Du Tuyên: “Biết nhà cậu ấy ở đâu không?”

“Phía Bắc, gần một con phố nhỏ ở vùng quê.”

“Đưa tôi đến đó đi.”

Rõ ràng Tống Niên có chút ngập ngừng, nhưng vẫn đáp lại một tiếng vâng.

Du Tuyên tùy ý lật xem bản gốc kết quả giám định có đóng dấu, ngón tay lướt qua dòng chữ “xác nhận quan hệ cha con”.

Anh nhớ lại ánh mắt của Sầm Tử Ương lúc rời đi, dù rõ ràng yếu đến mức gần như đứng không vững, nhưng lưng lại thẳng tắp, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ chán ghét và căm hận, dường như chỉ cần hồi phục một chút sức lực, cậu sẽ lập tức lao lên cắn xé cổ họng anh.

Anh chưa từng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đã lâu này trên người kẻ khác, cảm giác đó khiến người ta rùng mình, nhưng lại muốn thử, muốn biết cảm giác nguy hiểm này sẽ mang lại kết quả đáng sợ thế nào.