Sầm Tử Ương dựa vào tường, thân hình rất gầy nhưng không còn vẻ bệnh hoạn nữa, đôi mắt đào hoa đẹp đẽ hơi nheo lại, khiến cả người cậu trông lạnh lùng, khó tiếp cận, bộ đồng phục học sinh bình thường khi được cậu mặc lại trở nên cực kỳ đẹp đẽ, chỉ cần đứng đó đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn.
"Đó là Sầm Tử Ương phải không? Người mới nhảy từ lớp 9 lên lớp 11 ấy."
"Đúng rồi, đẹp trai nhỉ? Nói cho cậu biết, tôi vừa thấy đã thích cậu ấy rồi."
"Đẹp trai thật đấy, cậu thích thì đi tỏ tình đi!"
"Tôi không dám, cậu ấy có vẻ khó gần lắm…"
Giọng các cô gái không nhỏ, khiến người xung quanh chú ý, nhưng người trong chủ đề của họ lại như không nghe thấy, lười đến mức không muốn nhấc mí mắt.
Ánh mắt Sầm Tử Ương rơi vào cái cột bên phải của nhà ăn, ở đó có một người trông khá lạc lõng, cậu ấy đeo khẩu trang và mũ, che kín mít, nhưng không khó để nhận ra người đó là ai.
Sầm Tử Ương nhẹ nheo mắt nhưng cũng không vạch trần, mà đứng tại chỗ như đang chờ đợi điều gì đó.
Mười mấy giây sau, sau lưng Sầm Tử Ương đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, một cánh tay rơi xuống vai cậu.
"Bạn cùng bàn, còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Không đi ăn cơm à?"
Giọng nói rạng rỡ vui vẻ của cậu thiếu niên vang lên bên tai. Sầm Tử Ương quay đầu nhìn lại, người đến có một khuôn mặt rất đẹp trai, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh như giọng nói của cậu ấy, trông đầy sức sống, nhìn là thấy thân thiện ngay.
"Mộ Tu Minh."
Sầm Tử Ương môi mỏng khẽ động, nói ra những lời lạnh lùng,
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng động vào người tôi."
Mộ Tô Minh chẳng bận tâm đến thái độ rõ ràng không hài lòng của cậu, cũng không có ý định buông tay,
"Đây không phải là giao lưu tình cảm sao, không tiếp xúc thân thể thì giao lưu thế nào đúng không, bạn cùng bàn yêu quý của tôi."
Bàn tay đặt bên người Sầm Tử Ương siết chặt thêm chút.
Cậu nhìn về phía góc không xa, thấy bóng dáng mặc đồng phục học sinh quen thuộc, ánh đèn flash quen thuộc cũng xuất hiện, khoảng nửa phút sau, chiếc điện đang thoại giơ lên mới hạ xuống, nhanh chóng biến mất trong đám đông.
Cuối cùng Sầm Tử Ương cũng bùng nổ sự bất mãn đã kìm nén từ lâu, trực tiếp giơ tay lên ném cánh tay đang đặt trên vai mình xuống, mắt hiện lên vẻ u ám.
"Giữ khoảng cách cho tôi."
Sầm Tử Ương nhìn Mộ Tô Minh, giọng nói mang theo vẻ lạnh lẽo khó hiểu.
Nói xong, cậu quay người, bước về hướng cửa nhà ăn.
Mộ Tô Minh có chút khó hiểu, xoa xoa cánh tay bị đánh đau.
Vừa rồi người này vẫn còn bình thường mà? Sao đột nhiên lại ra tay rồi? Sầm Tử Ương bước ra khỏi nhà ăn đông đúc, không khí trong lành ùa vào làm tan biến không ít cảm xúc uất nghẹn trong lòng cậu, Sầm Tử Ương đứng đó, dõi theo Tống Niên rời khỏi nhà ăn, trong mắt hiện lên chút hài lòng khó nhận ra.
Từ khi cậu vào lớp 11A, trở thành bạn cùng bàn với Mộ Tô Minh đã phát hiện ra Tống Niên được phái đến trường để chụp lén mình.
Vì vậy, cậu cố ý thân thiết với Mộ Tô Minh, để Tống Niên gửi những bức ảnh mà anh ấy chụp được đến cho Du Tuyên, nói với anh rằng cậu ở trường rất ngoan, luôn nghe lời anh.
Sầm Tử Ương nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi ra, liếʍ nhẹ khóe môi, hình như đã lâu rồi cậu không gặp Du Tuyên.
Sầm Tử Ương cúi xuống nhìn cánh tay mình, vết thương khủng khϊếp lúc đó bây giờ đã dần lành lại, đôi mắt cậu khẽ rung lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua băng gạc, đau đớn nhưng không khó chịu.
Hai giây sau, Sầm Tử Ương đột ngột dùng lực, tiếng da thịt bị xé rách vang lên, băng gạc lập tức bị máu thấm ướt. Đau đớn thấu xương khiến Sầm Tử Ương khẽ nhíu mày, cậu nhìn vào vết đỏ thẫm trước mắt, đầu lưỡi nhẹ chạm vào răng, trong mắt tràn đầy sự nồng nhiệt
Lần này… cậu có thể tiến đến gần Du Tuyên rồi.
Trong nhà xe của trường, Tống Niên, người đã ẩn nấp trong trường từ lâu, trở về xe và gửi tất cả các bức ảnh chụp được hôm nay về Sầm Tử Ương và cậu bé kia cho ông chủ của mình.