Thực tế đã chứng minh, hào quang của nhân vật chính thực sự là một thứ rất mạnh mẽ.
Sầm Tử Ương, người đã bỏ học từ lớp sáu, lần đầu tiên bước vào cổng trường sau năm năm, kỳ diệu thay chỉ trong ba ngày ngắn ngủi cậu đã nắm vững tất cả các môn học cấp hai.
Khi Du Tuyên đến đón cậu, anh thấy cậu ngồi ở góc lớp, cúi đầu đọc sách.
Tóc Sầm Tử Ương có hơi dài, buông lơi ở khóe mắt, thêm vài phần lạnh lẽo u sầu, tạo nên sự đối lập rõ ràng với những học sinh cấp hai ồn ào ở phía trước, trông cậu có vẻ cô độc, chỉ cúi đầu viết gì đó, dường như không để ý đến sự khác thường ở cửa sau.
Trên bàn cậu ngoài một chồng sách còn có một khung ảnh, bức ảnh trong đó dù mờ nhưng không khó để thấy nó rất quý giá đối với chủ nhân của mình, cậu còn dành riêng cho nó một chỗ trống trên bàn để không vô tình đυ.ng phải.
Rõ ràng giáo viên chủ nhiệm cũng không ngờ rằng đại thiếu gia nhà họ Du lại đích thân đến đón người nên vội vàng tiếp đón niềm nở.
“Du thiếu, cậu đến đón Tử Ương à?”
Du Tuyên gật đầu, nhìn về phía Sầm Tử Ương đang ngồi ở góc lớp, hỏi: “Dạo này em ấy thế nào?”
Giáo viên chủ nhiệm do dự một chút, dường như không biết có nên nói thật hay không, một lát sau thầy vẫn mở miệng.
“Đứa trẻ này... không biết có phải do không cùng tuổi với các bạn trong lớp không, từ khi đến đây hầu như không thấy em ấy giao tiếp với các học sinh khác, tính cách có phần quá trầm lặng, dù là học sinh chuyển lớp, không thích nghi là chuyện bình thường, nhưng lớp 11 có một học sinh chuyển từ tỉnh khác đến, người ta không chỉ có quan hệ tốt mà thành tích cũng đứng đầu, thực sự hy vọng Tử Ương có thể học hỏi từ cậu ấy...”
“Học sinh chuyển đến lớp 11?” Du Tuyên cảm thấy thiết lập này có chút quen thuộc.
Giáo viên chủ nhiệm thấy anh có hứng thú thì lập tức giải thích: “Mới đến vài ngày trước, tên là Mộ Tu Minh. Kỳ lạ là đã lớp 11 rồi mà còn chuyển trường, không phải thi đại học ở Trấn Nam dễ hơn ở đây sao? Thành tích của em ấy đủ để vào các trường đại học hàng đầu, cũng không hiểu sao lại chuyển đến đây, chắc chỉ đủ để vào một trường tốt thôi.”
Giáo viên chủ nhiệm vừa nói đến câu ấy thì cứ như được mở cái van nào đó vậy, vẫn cứ nói liên tục không ngừng, Du Tuyên nghe thì dần dần nhận ra tên này.
Mộ Tu Minh, nhân vật công chính, trong cốt truyện chưa bị phá vỡ, cậu ấy đã gặp Sầm Tử Ương ở trường, hai người trở thành bạn cùng bàn, ban đầu nhìn nhau không vừa mắt, trong quá trình yêu ghét dần dần hiểu nhau, nảy sinh tình cảm, trước khi tốt nghiệp trung học Mộ Tu Minh tỏ tình trước, hai người thành công đến với nhau, tạo nền tảng cho kết thúc có hậu sau này.
Nhìn như vậy, dường như cũng sắp đến thời điểm để họ gặp nhau.
Du Tuyên nghiêng đầu nhìn Sầm Tử Ương trong lớp, ánh mắt hơi nheo lại.
“Thầy ơi, nhờ thầy một việc.” Du Tuyên lịch sự nói: “Trong kỳ thi sắp tới, nếu em ấy qua, thì thầy xếp em ấy vào lớp 11-1, tốt nhất là xếp vào chỗ trống ở cuối lớp.”
Giáo viên chủ nhiệm sững sờ một lúc, khi chưa kịp phản ứng đã gật đầu, rõ ràng không ngờ Du Tuyên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
Vào lúc này, có một bóng dáng xuất hiện bên cạnh hai người.
“Du Tuyên, anh đến rồi à?”
Không biết từ lúc nào, Sầm Tử Ương đã thu dọn xong đồ, đeo ba lô đứng trước mặt Du Tuyên, nhìn anh một lúc, trong mắt lóe lên chút nghi hoặc, rồi quay sang giáo viên chủ nhiệm bên cạnh, rất lễ phép chào hỏi.
Du Tuyên nhìn xuống cậu, cậu thiếu niên mười bảy tuổi chỉ cao khoảng một mét bảy, rõ ràng là do thiếu dinh dưỡng lâu dài, đồng phục trên người cậu cũng rộng thùng thình, khiến Sầm Tử Ương trông càng gầy yếu hơn, như có thể tan biến trong gió bất cứ lúc nào.
Du Tuyên ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua tay áo trống rỗng của cậu, trong lòng tính toán làm thế nào để bổ sung dinh dưỡng cho Sầm Tử Ương nhanh hơn.