“Không sao.”
Du Tuyên chậm rãi xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, động tác chậm rãi, khó tưởng tượng được anh là người vừa hỏi câu đó.
Anh buông mi nhìn ngón tay của mình, cảm giác ấm áp dường như vẫn còn lưu lại, Du Tuyên khẽ mím môi, cố gắng xua tan cảm giác đó.
“Đi mua một cái khung ảnh mới đi.”
Du Tuyên nói nhỏ:
“Loại chất lượng tốt, sau đó giao đến phòng tôi.”
Khung ảnh mới?
Tống Niên đáp lại vâng một tiếng, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ nén hết mọi thắc mắc vào trong lòng, tập trung lái xe.
...
Khi Du Tuyên quay lại công ty, người phụ trách của Tập đoàn Khánh Long đã đợi đến mức không kiên nhẫn.
“Du tổng thật là bận rộn.”
Trước bàn họp, người phụ trách cười nhạt.
“Rõ ràng hợp đồng sắp đàm phán thành công rồi, còn nhất định phải kéo dài thêm thời gian, có phải ngài thật lòng không muốn hợp tác với chúng tôi?”
Giọng điệu thách thức của anh ta rất rõ ràng, trợ lý nhỏ bên cạnh Du Tuyên cau mày, không đồng tình.
“Chúng tôi...”
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu, Du Tuyên đã giơ tay ngắt lời.
Anh ngồi ở ghế chủ tịch cuối bàn họp, đôi chân dài tùy ý bắt chéo, đẩy tập tài liệu về phía người phụ trách, nhẹ nhàng gật đầu rồi ra hiệu cho anh ta xem qua.
Người phụ trách cau mày, nhận tài liệu từ trợ lý đưa tới, sau khi lướt qua vài trang, sắc mặt người phụ trách lập tức trở nên ngưng trọng hơn hẳn. “Ý của ngài là...”
Đuôi mắt Du Tuyên hơi nhếch lên, mang theo chút khinh bỉ.
“Từ trước đến nay nhà họ Du chúng tôi không phải là người bị lựa chọn.” Anh nói: “Mà là anh cầu xin tôi chọn anh.”
Người phụ trách lạnh sống lưng, không dám nói thêm, chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại, lấy giấy bút ra rồi dứt khoát ký vào hợp đồng, như sợ rằng Du Tuyên sẽ hối hận vào giây tiếp theo vậy.
Cuộc họp lần này kết thúc khá thuận lợi, khi Tống Niên quay lại văn phòng, lập tức nhìn thấy người đàn ông ngồi trên chiếc ghế trầm hương.
Rõ ràng xung quanh trang trí rất cổ điển, trong phòng còn đốt hương, chuỗi hạt Phật trên bàn đã được mài nhẵn bóng, người đàn ông mặc bộ vest thẳng thớm ngồi đó, không hề có chút lạc lõng nào, ngược lại còn tao nhã đến mức khiến anh ấy không thể rời mắt.
Chỉ cần một cái nhìn, Tống Niên đã hiểu tại sao nhân viên luôn ôm cà phê đến trước cửa phòng tổng giám đốc lượn lờ. Khung cảnh đẹp như vậy, ai nhìn mà không khen một câu chứ?
Những cô gái đó cũng rất gan dạ, thỉnh thoảng lại tụ tập trước cửa phòng, cũng chỉ vì biết tính tình Du Tuyên hiền lành không để ý đến, nếu là người khác, có lẽ đã sớm đuổi đi rồi.
“Đây là… hồ sơ chi tiết của Sầm Tử Ương.” Tống Niên đưa một xấp tài liệu qua. Du Tuyên nhận lấy rồi đọc lướt qua.
Khi anh đưa Sầm Tử Ương về, anh đã bảo Tống Niên điều tra, nhưng khu vực Sầm Tử Ương sống lúc nhỏ quá phức tạp, người đông tạp nham, lại không có họ hàng, tất cả thông tin đều là từ miệng của hàng xóm. Có lẽ lần trước Du Tuyên đến đã khiến người ta sợ, nên anh ấy gặp ai cũng nói hết những gì biết, việc đó khiến Tống Niên nhẹ nhàng hơn.
Đúng như họ dự đoán, từ nhỏ đến lớn Sầm Tử Ương không được chào đón lắm, lúc mới đến vì đáng yêu mà được hàng xóm cho nhiều đồ ăn ngon, nhưng từ khi biết cậu được nhặt từ trong núi ra, mọi người đều xa lánh cậu. Thậm chí, họ còn xem cậu như tai họa, nói đúng hơn là ghét bỏ.
Quả thật như hệ thống nói, Sầm Tử Ương là một đứa trẻ có thân phận đáng thương.
Du Tuyên cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tấm bản sao chứng minh thư của Sầm Tử Ương. Đây là bức ảnh chụp khi Sầm Tử Ương còn nhỏ, khi đó cậu chưa gầy như bây giờ, mặt vẫn còn chút thịt, xinh đẹp đến mức dù tham gia bất kỳ cuộc thi tuyển chọn nào cũng có thể lập tức tỏa sáng.
Anh chăm chú nhìn dãy số bên dưới tấm ảnh một lúc. Sắp đến sinh nhật Sầm Tử Ương rồi. Có lẽ... đã đến lúc chuẩn bị một món quà sinh nhật cho cậu.