Nhưng Khương Y chưa bao giờ làm vậy.
Bà ta không quan tâm con mình sống ở đâu, sống thế nào, chỉ quan tâm Du Tuyên có nghe lời bà ta hay không, anh phải làm theo ý bà để duy trì cuộc sống xa hoa.
Khương Y sắc mặt âm trầm: “Mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, mọi thứ con có hôm nay đều là mẹ cho con, nếu con dám đùa giỡn với tương lai của mẹ con ta, đừng trách mẹ không khách khí.”
Không khí trong phòng yên tĩnh đến kỳ lạ, không biết đã qua bao lâu, Du Tuyên đột nhiên cười rồi nói.
Anh cười rất nhỏ, tiếng cười như bị đè nén trong l*иg ngực, trầm đυ.c và kiềm chế.
“Không khách khí?” Du Tuyên nhìn bà ta.
“Mẹ đừng quên, con không phải con ruột của ba, bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, mẹ có chắc chắn muốn không khách khí với con chứ?”
Sắc mặt Khương Y đột ngột thay đổi.
“Sao con biết được?”
Việc Du Tuyên không phải con ruột được bà ta giấu rất kỹ, ngay cả khi đứa trẻ sinh ra Khương Y cũng một mực khẳng định nó là con nhà họ Du, trên thế giới này chỉ có mình bà ta biết bí mật này, nhưng tại sao...
Khương Y đột nhiên nghĩ đến gì đó, mắt hơi hẹp lại, khuôn mặt tinh tế trở nên méo mó: “Con đi xét nghiệm ADN?”
Bộ móng tay tinh xảo của bà ta ghim chặt vào lòng bàn tay, nhìn người đàn ông khí chất cao quý trước mặt, Khương Y không thể tin được những lời này lại từ miệng con trai mình.
Từ nhỏ đến lớn được Du Tuyên được bà ta nuôi dưỡng ngoan ngoãn vô cùng, nghe lời bà ta ăm rắp, bây giờ lại vì một đứa con hoang mà quay lại đe dọa ba ta!
“Rốt cuộc Sầm Tử Ương đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì, khiến con dám đối đầu với mẹ!” Khương Y nghiến răng nói.
Du Tuyên đứng dậy, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chiếc nhẫn bạc, trong giọng nói tràn đầy sự lạnh lẽo.
“Con chỉ muốn nói với mẹ, nếu đã muốn làm bà chủ, thì đừng để tay vươn quá dài…” Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn thẳng vào Khương Y.
“Nếu không con không ngại phá hủy mọi giấc mơ đẹp của mẹ.”
Ánh mắt ấy quá lạnh lẽo, mang theo sự thờ ơ như rơi vào hầm băng, khiến Khương Y run rẩy, đôi môi đỏ khẽ hé, cuối cùng cũng không nói được gì.
...
Khi Sầm Tử Ương đến ký túc xá đã là giờ nghỉ trưa.
Cậu đến muộn, thêm nữa sách giáo khoa còn ở phòng giáo vụ, thầy giáo dẫn cậu đến ký túc xá trước, để Sầm Tử Ương làm quen với môi trường sống.
Trường trung học số một Phong Châu là trường hàng đầu, ký túc xá là phòng bốn người tiêu chuẩn, rất rộng rãi, đủ chỗ cho bốn đứa trẻ cùng sống. Khi Sầm Tử Ương ôm chăn vào phòng, ba chiếc giường bên cạnh đã có người ngồi.
Trông họ không lớn tuổi lắm, đồng phục mặc lỏng lẻo, tự cho là rất ngầu khi vẽ hoa văn lên chỗ trống của đồng phục, ba người đều ngồi chéo chân trên giường, tỏ ra khó gần.
Sầm Tử Ương không nhìn ngang ngó dọc, cậu tìm thấy giường của mình rồi đặt đồ dùng sinh hoạt lên đó, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt soi mói của đối phương.
“Người mới.” Tên đầu đinh là một trong số đó đột nhiên cất lời, trong giọng nói tràn đầy sự thô lỗ.
“Cậu câm rồi sao? Không biết chào hỏi chúng tôi à?”
Sầm Tử Ương vẫn không đáp lại, chỉ sắp xếp những món đồ nhỏ Tống Niên mua cho mình, phân loại rồi đặt chúng lên bàn.
“Đúng là thiếu gia giả nhà họ Du, đến thế này mà vẫn kiêu ngạo.”
“Cười chết mất, người ta chỉ đùa thôi, không phải cậu đã tin là thật rồi chứ?”
“Chỉ là con chó bị nhà giàu bỏ rơi, không biết lại bám vào ông chủ nào mới đến được trường số một này, nếu không với cái vẻ nghèo kiết xác này, cả đời cậu ta cũng không trả nổi học phí của trường số một đâu!”
Tiếng cười cợt của ba người trong ký túc xá vang vọng khắp nơi.
Nhà họ Du là doanh nghiệp hàng đầu ở Phong Châu, dù là tin đồn nhỏ nhất cũng lan nhanh, huống hồ đây lại là chuyện lớn.
Sầm Tử Ương khẽ đẩy lưỡi chống vào răng, quay đầu nhìn ba người, đôi mắt đen sắc bén dừng lại một lúc rồi nhìn thẳng vào người đầu đinh đầu tiên lên tiếng.