Quyển 1 - Chương 19

Trước đây anh đã trải qua vô số thế giới như vậy, thế giới này cũng không ngoại lệ.

Là công lược giả mạng nhất của hệ thống xuyên không, sự cẩn trọng đã khắc sâu vào xương tủy Du Tuyên.

Hệ thống bị nghẹn không nói nên lời, cuối cùng nó cũng đành ngoan ngoãn im lặng.

Nó muốn dẫn dắt câu chuyện theo hướng ấm áp hơn, nhưng sự lạnh lùng của Du Tuyên khiến nó không biết phải làm sao.

Từ khi chết đi và bị ràng buộc với hệ thống, Du Tuyên đã đi qua hàng trăm thế giới lớn nhỏ, hệ thống cũng chứng kiến anh từ lúc mềm lòng yếu đuối ban đầu, đến lúc đối diện với cái chết mà không có bất kỳ cảm xúc nào, trở thành một cỗ máy chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ.

Thật đáng thương và đáng buồn.

Trong thời gian lái xe đến công ty thư ký đã gọi bốn cuộc điện thoại, giọng nói run rẩy, khiến Du Tuyên nhạy bén nhận ra, lần này anh được gọi đi có lẽ không chỉ vì vấn đề của địa ốc Khánh Long.

Quả nhiên, khi anh đến dưới tòa nhà công ty, có một cô gái tốt bụng nhắc nhở.

“Du phu nhân đến.” Cô gái ở quầy lễ tân khẽ báo tin, khi chạm vào ánh mắt của Du Tuyên, mặt cô không khỏi ửng đỏ.

Cô cẩn thận nhìn về phía cửa, chắc chắn không có ai mới tiếp tục nói: “Tâm trạng phu nhân có vẻ không tốt, ngài cẩn thận chút.”

Du Tuyên dừng bước một lúc, mỉm cười lễ phép: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Giọng nói của anh dịu dàng và dễ gần, khiến cô gái càng thêm xấu hổ, cố gắng kiềm chế tiếng thét sắp trào ra, tiễn bóng dáng cao ráo kia đi vào thang máy.

“Ah ah ah, tổng giám đốc Du thật sự rất đẹp trai! Sao anh ấy lại dịu dàng đến thế.”

“Rất lịch sự, lại còn đẹp trai, tôi thật sự thích kiểu người như vậy.”

“Thế mà anh ấy lại lễ phép như vậy…”

Trước khi cửa thang máy đóng lại, những lời bàn tán không nhỏ của các cô gái truyền vào qua khe cửa, vang vọng trong thang máy.

Du Tuyên nhìn thẳng, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, trong mắt mang theo chút khinh thường.

Đến tầng cao nhất, thư ký đang rất lo lắng vội vàng ra đón. Cô gái mới vào làm gần như bị áp lực vừa rồi dọa sợ, mắt có hơi đỏ.

Cô ôm chặt tập tài liệu trong tay hoảng hốt nói: "Du... Du tổng, cái đó, người phụ trách của địa ốc Khánh Long phải hai tiếng nữa mới đến, tôi không cố ý thúc giục anh, chỉ là cô Khương..."

Cô Khương, Khương Y, mẹ ruột của nguyên chủ.

“Tôi biết rồi.” Du Tuyên trấn an cô, “Cô đi làm việc của mình đi, không cần quá căng thẳng.”

Nước mắt của cô gái nhỏ rơi xuống, cô nhanh chóng gật đầu rồi chạy nhanh về chỗ làm của mình.

Phòng làm việc của tổng giám đốc được trang trí rất tinh tế và sang trọng, nội thất bằng trầm hương giá trị hàng chục triệu điểm xuyết khắp căn phòng, trong phòng ngập tràn hương gỗ đàn hương. Trên bàn bày một chiếc lọ tinh dầu không rõ tên, lúc này nó đã được đốt lên, người phụ nữ quý phái trang điểm tinh tế đang ngồi trước bàn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà đắt tiền.

Khi Du Tuyên đẩy cửa bước vào, Khương Y vừa kịp đặt tách trà xuống.

“Mẹ.” Du Tuyên nhìn bà ta.

“Sao mẹ lại đến đây?”

Khương Y ung dung vắt chéo chân, cử chỉ đầy vẻ quý phái, đôi môi đỏ nhẹ nhàng mở ra: “Nếu mẹ không đến thì chẳng phải con sẽ nhường vị trí đại thiếu gia nhà họ Du cho người khác sao?”

Đôi mắt màu nâu nhạt của Du Tuyên hơi nhíu lại, che giấu sự bất mãn trong mắt, anh lại trở về vẻ ngoan ngoãn nghe lời.

“Sao có thể chứ.” Anh ngồi xuống bên cạnh Khương Y rồi an ủi.

“Tài sản hàng tỷ của nhà họ Du vẫn đang ở đây, sao con có thể nhường cho người khác được.”

Khương Y nhìn Du Tuyên, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu anh.

“Vậy sao con lại mang Sầm Tử Ương đi?” Khương Y hiếm khi lạnh mặt.

“Mẹ đã cảnh cáo con không được dính líu gì đến thằng nhãi đó nữa, con nghĩ mẹ không tìm ra nơi con ở sao?”

Du Tuyên nhướng mày.

Anh không nói địa chỉ căn hộ kia cho người nhà nhưng nếu Khương Y muốn tra, chỉ cần hai phút là bà ta có thể biết địa chỉ cụ thể của anh.