Quyển 1 - Chương 13

Y cũng là bạn của nguyên chủ, hai người quen nhau từ nhỏ, quan hệ khá tốt, là người bạn thân hiếm hoi hiểu thấu được nguyên chủ.

“Bác sĩ Hạ.” Du Tuyên mở cửa xe, một tay thuần thục đậu xe vào gara.

“Tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu.”

Hạ Nhất Minh bị thái độ khách khí này chọc cười: “Chúng ta có mối quan hệ như vậy, cậu muốn hỏi thì cứ hỏi đi, khách khí cái gì chứ.”

Du Tuyên mở loa ngoài rồi điện thoại để trên ghế phụ, cởi cúc áo sơ mi rồi cúi người lấy bộ quần áo dự phòng từ ghế sau ra.

“Ngón tay bị thương thì dùng thuốc gì để vết thương lành nhanh hơn?” Du Tuyên hỏi.

Hạ Nhất Minh im lặng một lúc.

“Không phải vẫn là người hôm qua cậu đưa về chứ? Tôi đã chỉ cậu cách băng bó rồi, sao? Lại xảy ra chuyện gì à?”

Du Tuyên ừ một tiếng: “Không nghe lời, lại bị thương, khá nặng.”

Khi ôm người lên từ đống đổ nát, Du Tuyên đã chú ý, vết thương hôm qua băng anh băng bó cẩn thận đã rối tung, những viên đá nhỏ không biết đã để lại bao nhiêu vết thương trên tay cậu, chỉ dựa vào sự run nhẹ của đầu ngón tay có thể biết chắc chắn đau là cậu đang đau đến mức khó chịu.

Hạ Nhất Minh vẫy tay đuổi nhóm y tá đang tám chuyện xung quanh đi rồi nhíu mày nói/

“Trường hợp này vốn nên để cậu đưa cậu ấy đến bệnh viện, nhưng cậu lại không muốn.” Hạ Nhất Minh nhức đầu,

“Tôi sẽ kê cho cậu một ít thuốc có hiệu quả tốt nhất trong việc điều trị vết thương ngoài da, nhưng sẽ hơi đau, bạn cậu có chịu được không?”

Trong đầu Du Tuyên thoáng qua hình ảnh Sầm Tử Ương với đôi môi mím chặt.

Gầy gò, yếu đuối, rõ ràng trông như một món đồ thủy tinh tinh xảo dễ vỡ, nhưng lại kiên cường đến bất ngờ.

Như một chú chó con đầy vết thương, khi gặp nguy hiểm còn muốn nhe bộ răng sữa không hề uy hϊếp của mình ra.

“Hiệu quả tốt là được rồi, cố gắng đừng quá đau.” Du Tuyên nói.

Đương nhiên Hạ Nhất Minh cũng hiểu anh có ý gì, Y giơ tay lấy bút ở ngực ra, vẽ vài nét trên giấy.

“Tôi kê cho cậu mấy ống, cậu tìm người đến lấy về là được thực ra có loại tốt hơn, nhưng quyền hạn của tôi không đủ để lấy, loại đó phải qua sự phê duyệt của trưởng khoa...”

Y viết tên thuốc bằng nét chữ bay bướm, thì lại nghe thấy điện thoại bên kia yên lặng một lúc, dường như có cuộc gọi khác xen vào, chiếm dụng đường dây của họ.

Hạ Nhất Minh cũng không vội, y biết người bạn thân của mình là người bận rộn, cứ ngồi trên ghế xoay bút, chờ đợi phản hồi từ đầu bên kia.

Nửa phút sau, giọng nói của Du Tuyên lại vang lên.

“Đã lấy được.”

Hạ Nhất Minh: “Lấy được gì?”

Chỉ thấy cửa văn phòng trước mặt bất ngờ bị đẩy ra, trưởng khoa bình thường thần long thấy đầu không thấy đuôi không biết từ đâu xuất hiện, trên mặt đầy vẻ hoảng hốt.

“Tiểu Hạ! Cậu cần thuốc gì cứ nói với tôi, tôi phê cho, bảo bạn cậu đừng gọi điện cho viện trưởng nữa, viện trưởng sắp bị dọa chết rồi...”

Hạ Nhất Minh: ?

Hạ Nhất Minh bất đắc dĩ: “Du Tuyên, không cần phải gấp thế đâu? Bây giờ tôi sẽ đi lấy thuốc cho cậu, cậu gọi người đến lấy.”

Chưa kịp dứt lời, bên cạnh trưởng khoa đã xuất hiện một bóng dáng mặc vest chỉnh tề.

Tống Niên đẩy nhẹ kính nở nụ cười nhã nhặn trong ánh mắt ngạc nhiên của hai người trong phòng: “Ông chủ gọi tôi đến lấy thuốc.”

Hạ Nhất Minh: ...

Thật không hổ là đại công tử nhà họ Du, hiệu suất làm việc này chắc không ai trong toàn bộ Phong Châu có thể vượt qua anh được.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng ồn ào, Du Tuyên khẽ nhíu mày, nghe Hạ Nhất Minh lẩm bẩm gì đó rồi cúp điện thoại.

Anh tựa vào thành xe, ngẩn người nhìn ánh đèn từ tầng hai chiếu xuống, ánh sáng trắng lạnh rơi vào đồng tử nâu nhạt của anh, như rơi vào một hồ nước sâu không gây nên chút gợn sóng.

Hệ thống luôn tồn tại trong ý thức âm thầm quan sát tất cả những điều này, chỉ cảm thấy hiện tại ánh mắt của chủ nhân có chút lạnh lẽo đến đáng sợ, dù là nó, khi đối diện với ánh mắt đó cũng bất giác trở nên sợ hãi.