Thời tiết đầu xuân u ám khác thường, sấm sét đánh ầm ĩ trên bầu trời như chuẩn bị cho cơn bão sắp tới.
Trong biệt thự xa hoa phía bắc Phong Châu, không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ.
Người đàn ông trung niên cầm trên tay một tờ giấy mỏng nhưng nặng tựa ngàn cân, ngón tay run rẩy.
"Tử Ương nó... Không phải là con của tôi?"
Ông lẩm bẩm lùi vài bước rồi ngã ngồi xuống ghế sofa như mất hết sức lực.
"Có phải kết quả này bị sai không?"
Trước mặt ông là báo cáo giám định quan hệ cha con, dòng chữ đỏ lớn xác nhận không có quan hệ huyết thống như búa đập mạnh vào tim ông.
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh nhanh chóng tiến lại gần, ôm lấy cánh tay ông và nhẹ nhàng nói: "Bệnh viện tư nhân làm giám định đó ở Phong Châu là doanh nghiệp mạnh hàng đầu trên toàn thế giới, không thể sai được đâu."
Nói xong bà liếc nhìn bóng dáng bên cạnh.
"Chồng ơi, đừng giận nữa, chúng ta vẫn còn có Tuyên Tuyên mà, Tuyên Tuyên giỏi thế này, chắc chắn sẽ không khiến anh thất vọng đâu."
Chàng trai kia cao khoảng 1m90, thắt lưng thẳng tắp, bộ vest đen tôn lên vẻ chững chạc, ngũ quan tinh tế, đôi mắt mang chút lạnh lùng xa cách, chỉ đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Đó chính là đại thiếu gia nhà họ Du.
Lúc này, đôi mắt sâu thẳm của Du Tuyên vô thức nhìn vào cái bàn trước mặt.
Anh vừa hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới trước, chưa kịp nhận kí ức thì đã bị hệ thống đá vào đây, trở thành Tuyên Tuyên mà họ nói.
Theo giải thích của hệ thống, thế giới này đã bị xáo trộn.
Theo dòng thời gian gốc, nhân vật thụ chính là Cầm Tử Ương đáng lẽ sẽ trở thành thiếu gia thật, nhưng do kết quả giám định cha con sai, cậu bị đuổi khỏi nhà, từ đó bị hắc hóa, sinh ra thù hận với tất cả mọi người, chỉ muốn trả thù, thậm chí còn khiến doanh nghiệp do nhân vật công sáng lập phá sản, khiến công chết thảm, dẫn đến việc thế giới bị sụp đổ.
Nhiệm vụ lần này của Du Tuyên là ngăn chặn sự hắc hóa của nhân vật thụ chính Cầm Tử Ương.
Du Tuyên quét nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở tờ báo cáo giám định cha con trên bàn.
Cha Du vừa giận vừa hận lên tiếng.
"Thằng nhóc đó dựa vào chiếc vòng tay kia mà sống sung sướиɠ ở nhà họ Du lâu như vậy, thật phí công tôi coi nó như con ruột! Thật đúng là có mắt như mù mà!"
Mẹ Du giọng dịu dàng:
"Nó chỉ may mắn giả làm Nam Nam, thực ra chẳng có chút quan hệ gì với nhà ta, theo tôi thì chúng ta nên đuổi nó đi."
Cha Du giận dữ, tay đặt trên đùi nổi lên vài mạch máu, rõ ràng là đang kiềm chế cơn giận.
Cuối cùng, ông vớ lấy báo cáo trên bàn, xé mạnh vài cái rồi vung tay ném đi, báo cáo giám định cha con lập tức biến thành những mảnh giấy nhỏ bay đầy trong phòng khách.
"Đuổi nó đi đi! Cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy nó nữa!"
Mẹ Du nhẹ giọng an ủi, gọi người dọn dẹp phòng khách lộn xộn, nhìn thấy báo cáo giám định bị xé nát, mắt bà ta lóe lên chút đắc ý.
Sự đắc ý này bị Du Tuyên đứng yên lặng bên cạnh bắt gặp.
Chiếc van ký ức như được mở ra, ký ức lạ lẫm liên tục ùa về, tất cả đều thuộc về chủ trước của cơ thể này.
Từ nhỏ nguyên chủ đã ngậm thìa vàng lớn lên, không thiếu thốn gì.
Người phụ nữ bảo dưỡng tốt trước mắt chính là mẹ ruột của nguyên chủ, còn người đàn ông hốc hác bên cạnh là cha ruột trên danh nghĩa của nguyên chủ.
Năm xưa cha của Du Tuyên có vợ cả, nhưng do tai nạn xe hơi khiến cả vợ và con trai mất mạng, cha Du may mắn sống sót nhưng mất khả năng sinh sản.
Mẹ ruột nguyên chủ là vợ hai của ông.
Nhưng khác với những người vợ sau bình thường, trước khi vợ cả mang thai, mẹ ruột của anh đã dùng thủ đoạn giả vờ mang thai con của Cha Du, trở thành kẻ thứ ba trong căn nhà kia.
Sau khi vợ cả qua đời, mẹ ruột mang Du Tuyên vào nhà họ Du, trở thành vợ hai của cha Du.
Giống như các cậu ấm nhà giàu khác ở Giang Thành, sau năm 18 tuổi nguyên chủ bắt đầu tiếp quản sản nghiệp gia đình, vốn dĩ có thể dễ dàng ngồi trên đỉnh tháp vàng.
Đột nhiên sự bình yên này bị một thiếu niên xuất hiện phá vỡ.