Chương 7: Thế giới 1 - Tổng tài nhặt rác (7)

Editor: Mia

5 chương mới tròn 1 tháng đào hố ~

*****

Sau khi Chu Tuấn Lâm nói xong, lại ngượng ngùng mà bổ sung một câu: "Tuy rằng sống thế này có chút bẩn, nhưng kiếm được rất nhiều tiền, tôi thường đi bán phế phẩm tại nhà kia họ đều đã mua ô tô, cô......"

Hắn có điểm lo lắng Trịnh Li sẽ ghét bỏ.

Mấy năm nay, hắn bị quá nhiều người ghét bỏ.

Thật ra Trịnh Li không hề ghét bỏ, lúc này nàng chỉ cảm thấy Chu Tuấn Lâm rất lợi hại: "Chu Tuấn Lâm cậu giỏi quá! Tôi tin tưởng cậu nhất định có thể thành công!"

Khóe miệng Chu Tuấn Lâm hơi hơi hướng lên trên ngoéo một cái.

Ở dưới ánh nến tối tăm, Trịnh Li lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên này cười. Mà còn mang theo ngượng ngùng tươi cười, cuối cùng hắn cũng có chút giống bộ dáng của một đứa trẻ.

"Bất quá, chí hướng của cậu cũng chỉ là như thế này sao? Cậu có nghĩ tới hay không, kỳ thật cậu có thể trở nên càng xuất sắc hơn?" Trịnh Li hỏi.

Chu Tuấn Lâm sửng sốt.

Trong lòng hắn sớm đã có ý tưởng mở trạm thu mua phế phẩm, nhưng chưa từng cùng người khác nói qua...... Hắn cho rằng, người khác sẽ cảm thấy ý nghĩ của hắn kỳ lạ.

Hắn là một đứa trẻ vị thành niên cơ hồ cái gì cũng không có, dựa vào cái gì để suy nghĩ này đó?

Nhưng sau khi hắn nói xong...... Trịnh Li thế nhưng cảm thấy hắn còn có thể càng xuất sắc hơn?

"Chu Tuấn Lâm, cậu có nắm chắc có thể mở trạm thu mua phế phẩm hay không?" Trịnh Li hỏi.

"Có. Tôi có thể tìm cái trạm thu hồi phế phẩm thuê vài người chuyên chở hàng hóa, để bọn họ đều đem phế phẩm bán đi nơi khác." Chu Tuấn Lâm gật gật đầu, hắn đối với việc này là có nắm chắc, thậm chí cảm thấy tiền kiếm được thực không tồi —— hiện tại điều kiện sinh hoạt của mọi người càng ngày càng tốt, phế phẩm cũng càng ngày càng nhiều. ( Đoạn này đọc conver cũng rối tung rối mù chả biết edit có đúng không nữa:()

"Cậu xem, cậu chỉ nhặt mấy cái chai, liền nắm chắc có thể mở một cái trạm thu mua phế phẩm, nếu cho cậu một cơ hội để cậu học càng nhiều thứ tốt, tiếp xúc với thế giới rộng lớn, cậu có thể phát huy được tốt hơn, có thành tựu cao hơn?" Trịnh Li cổ vũ Chu Tuấn Lâm: "Có lẽ, tương lai cậu có thể trở thành người nhà giàu số một thế giới cũng không chừng!"

Chu Tuấn Lâm bị bốn chữ "Nhà giàu số một thế giới"* làm ngốc ngốc.

*Nhà giàu số một thế giới trong tiếng Trung có 4 chữ.

Hắn cảm thấy Trịnh Li quá dám suy nghĩ...... Nhưng không thể phủ nhận, lời Trịnh Li nói cảm nhiễm hắn, Trịnh Li tươi cười càng làm hắn từ đáy lòng dâng lên một cổ nhiệt huyết.

Được người khác tán thành cảm giác phi thường tốt.

Có lẽ hắn không phải cái gì cũng không có...... Vẫn có một cô gái nhỏ tin tưởng hắn. ( Nghe ngọt ngào phết =)))

Nhà giàu số một thế giới quá xa xôi, nhưng Chu Tuấn Lâm cảm thấy, hắn hẳn là nên kiếm thật nhiều tiền, để Trịnh Li biết, hắn xác thật có thể làm được càng tốt hơn.

"Chu Tuấn Lâm, cậu muốn kiếm tiền là đúng, nhưng tôi cảm thấy cậu hiện tại càng cần học tập hơn." Trịnh Li lại nói.

Nàng muốn cho Chu Tuấn Lâm tiếp tục đi học, chẳng sợ không thể tiếp tục đi học, cũng muốn để Chu Tuấn Lâm học thêm một chút.

Người có thể thành công không nhất định phải có bằng cao cấp, nhưng bọn họ khẳng định phải học tập.

Chu Tuấn Lâm nghe được Trịnh Li nói như vậy, khóe miệng lại ngoéo một cái, khẳng định gật gật đầu: "Cô nói đúng. Tôi...... Tôi vẫn luôn có học tập."

Chu Tuấn Lâm nói, mở một cái rương trong phòng ra, lấy ra rất nhiều sách cũ.

Sách giáo khoa của tiểu học, sơ trung và cao trung* hắn đều có, còn có từ điển cùng một số sách tham khảo và những loại sách khác.

*sơ trung và cao trung ở Trung Quốc tương đương với trung học cơ sở và trung học phổ thông ở Việt Nam mà nghe sơ trung và cao trung thuận tai hơn lên mình để vậy ^^

Trịnh Li tính toán lừa dối Chu Tuấn Lâm đi đọc sách nhìn thấy tình huống này, lại lắp bắp kinh hãi.

Lúc trước thời điểm nàng nghe Đản Đản nói Chu Tuấn Lâm nguyên bản là người nhà giàu số một thế giới kỳ thật cảm thấy có điểm không thể tưởng tượng, thậm chí cảm thấy hắn có thể là vận khí tốt mới có thể thành công, nhưng hiện tại......

Một người như vậy, hắn là sẽ thành công đi.

"Ngữ văn và toán học sơ trung tôi đều học xong nhưng có chút không hiểu lắm......" Chu Tuấn Lâm có chút ngượng ngùng mà chỉ chỉ sách khoa học cùng sách Tiếng Anh.

Mấy năm nay sơ trung làm cải cách, đem mấy môn tự nhiên ban đầu xác nhập thành "Khoa học", mà môn học này, bao hàm rất nhiều phương diện tri thức của hóa học và vật lý, còn yêu cầu làm các loại thí nghiệm.

Giải thích trên sách giáo khoa Chu Tuấn Lâm xem đều đã hiểu, nhưng phải làm thí nghiệm mới có thể lý giải được hết nhưng hắn cũng không biết.

Đến môn Tiếng Anh, hắn càng là dốt đặc cán mai.

Ở quê hắn nơi sơn thôn học đến tiểu học vẫn không có giáo viên dạy Tiếng Anh, hiện tại hắn chỉ dựa vào bản thân xem sách làm sao xem hiểu?

Thời điểm Chu Tuấn Lâm lấy sách, Trịnh Li cũng nhìn qua sách khoa học kia vài lần, lại được biết Chu Tuấn Lâm đã học xong sách toán học.

Sau đó nàng phát hiện...... Phần lớn nàng xem đều không hiểu.

Điều duy nhất đáng giá để nàng kiêu ngạo, chính là Tiếng Anh của nàng rất tốt. Từ khi nàng đi nhà trẻ đã bắt đầu học tiếng Anh, sau đó còn đọc nhiều sách Tiếng Anh, đến khi bị bệnh, cũng vẫn như cũ xem phim điện ảnh, phim truyền hình Tiếng Anh, hiện giờ khẩu ngữ rất tốt, từ ngữ thường dùng cũng đều nắm giữ được.

Những thứ khác không dám nói, ứng phó với Tiếng Anh sơ trung tuyệt đối đủ.

Ánh mắt phức tạp mà liếc nhìn Chu Tuấn Lâm một cái, Trịnh Li ho nhẹ hai tiếng nói: "Hiện tại học không giỏi chăm chỉ học tập là sẽ tốt lên, cậu đến nhà tôi, chúng ta cùng nhau học."

Chu Tuấn Lâm đem Trịnh Li mang đến nơi này, là muốn thuyết phục Trịnh Li, không tới nhà Trịnh Li ở, nghe được lời này giật mình mà nhìn về phía Trịnh Li.

Lúc này Trịnh Li lại vung tay một cái đã bắt được hắn tay: "Cậu về nhà cùng tôi!" Chu Tuấn Lâm phi thường thông minh, là một nhân tài, nàng hiện tại chỉ muốn bồi dưỡng hắn thật tốt, một chút đều không muốn lãng phí thời gian!

Chu Tuấn Lâm nhìn hai tay nắm ở bên nhau có điểm phản ứng không kịp.

Tay hắn tuy rằng đã rửa quá, nhưng thoạt nhìn vẫn không sạch sẽ như cũ, tay Trịnh Li lại phấn nộn nộn.

Từ sau khi hắn bắt đầu nhặt rác rưởi đến em trai do một tay hắn chăm cũng đều không muốn chạm vào hắn, nhưng Trịnh Li, thế nhưng một chút không chê mà cầm tay hắn.

Tại thời khắc này Chu Tuấn Lâm, đột nhiên liền không muốn cự tuyệt Trịnh Li.

Hắn kỳ thật còn có điểm không rõ, không rõ Trịnh Li vì sao sẽ đột nhiên tiếp cận hắn, cũng thực sợ hãi, sợ hãi nào một ngày Trịnh Li đột nhiên biến mất...... Nhưng dù như vậy, hắn cũng vẫn chờ đợi có thể vẫn luôn nắm Trịnh Li tay như vậy.

Trịnh Li thấy Chu Tuấn Lâm không nói lời nào, lại nói: "Cậu hôm nay nhất định phải đi tới nhà tôi! Cậu nếu không đi, tôi liền ở chỗ này không về!"

"Tôi cùng cô trở về nhưng tôi muốn lấy một chút đồ." Chu Tuấn Lâm nói.

Chu Tuấn Lâm đi một chuyến tới phòng cách vách, thời điểm trở về, trên tay liền nhiều thêm một cái bao tiền, tiếp theo hắn lại từ cái hộp tủ lạnh kia lấy ra một cái bao lớn, lúc này mới nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ân!" Trịnh Li cười cười, mang theo Chu Tuấn Lâm hướng về phía nhà mình đi, còn hỏi: "Trong bọc đồ cậu đang cầm là cái gì vậy?"

"Là quần áo." Chu Tuấn Lâm nói, đó là quần áo người khác đưa cho hắn, tuy rằng là quần áo cũ người ta không cần nữa, nhưng kỳ thật còn rất tốt cùng quần áo mới giống nhau.

Hắn lại giặt sạch một lần, sau khi phơi khô liền giấu ở nơi này, tính toán chờ về sau thời điểm cần lại mặc.

Bình thường hắn đều sống dơ, căn bản không cần phải mặc quần áo tốt.

Trịnh Li có thể cảm giác được khoảng cách giữa mình và Chu Tuấn Lâm đã được kéo gần lại rất nhiều, nhìn thấy Chu Tuấn Lâm nguyện ý cùng mình nói chuyện, nàng vẫn luôn hỏi mọi thứ, còn hỏi đến căn nhà kia: "Phòng trống kia là cậu thuê sao?"

"Không phải." Chu Tuấn Lâm nói, biểu tình có chút không được tự nhiên.

Sắc trời đã tối nên Trịnh Li cũng không có thấy rõ biểu tình của Chu Tuấn Lâm còn hỏi tiếp: "Vậy cậu vào ở có sao không? Phòng ở là của ai?"

"Nơi này vốn là nhà của một ông lão, sau khi ông mất, phòng ở liền để trống." Chu Tuấn Lâm chỉ có thể nói vậy.

"Hóa ra là vậy!" Trịnh Li gật gật đầu, không hỏi lại cái này.

Chu Tuấn Lâm thấy thế thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Có một số việc hắn không có nói.

Căn phòng này đúng là sau khi chủ nhân chết không ai ở, bởi vì sau khi chủ nhân căn phòng chết mà không có ai phát hiện, qua nửa tháng có người báo nguy mọi người mới biết người sống trong đây đã chết.

Lúc ấy trường hợp này đều đem hàng xóm xung quanh dọa sợ, con của chủ nhân căn phòng cũng bị dọa, cho nên nơi này mới không có ai ở.

Kỳ thật chuyện này đã qua rất nhiều năm, nơi hắn ở cũng không phải căn phòng của người chết kia ở, hắn cảm thấy một chút quan hệ cũng không có, nhưng hắn sợ Trịnh Li sợ hãi.

Hai người một bên nói, một bên trở về nhà, qua một hồi Trịnh Li liền bảo Chu Tuấn Lâm đi tắm.

Lo lắng Chu Tuấn Lâm không biết dùng nước nóng trong phòng tắm nàng còn đi vào chỉ dạy một phen.

Sau khi Chu Tuấn Lâm đi tắm Trịnh Li lại đi dọn dẹp phòng cho khách.

Thời điểm nàng trang trí nhà, phòng cho khách cũng chỉ đặt giường, nhưng lại không có chăn, may mắn nàng còn có một ít đồ từ lúc nguyên chủ cùng nãi nãi nàng ở chuyển đến, trong đó bao gồm cái chăn nãi nãi nguyên chủ thích nhất, nhưng giờ có thể lấy ra dùng.

Thời điểm đem chăn đặt ở trên giường trong phòng cho khách, Trịnh Li đột nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp.

Đản Đản đâu?

Như thế nào đến giờ vẫn không thấy Đản Đản?

Nàng nghĩ như vậy, liền thấy Đản Đản dùng cánh gõ cửa sổ.

Trịnh Li: "......"

"Ngươi chạy đi đâu?" Trịnh Li mở cửa sổ cho Đản Đản vào, khó hiểu hỏi.

"Chủ nhân......" Đản Đản lộ ra biểu tình "Khóc lớn" nói: "Ô ô ô, mục tiêu nhiệm vụ thật sự quá đáng thương, cũng quá tốt bụng, ta rất cảm động, liền nhịn không được muốn khóc, nhưng nếu ta khóc trước mặt chủ nhân ngài, sẽ ảnh hưởng tới ngài làm nhiệm vụ, ta liền tránh ở bên cạnh khóc trộm, sau lại ở xa xa mà đi theo các ngài, sau đó bị ngài đóng cửa nhốt bên ngoài...... Ô ô ô!"

Nếu để một người thích khóc như Đản Đản bên cạnh mình, xác thật sẽ ảnh hưởng tới mình khi làm nhiệm vụ.

Trịnh Li có chút bất đắc dĩ mà nhìn về phía nó: "Ngươi qua phòng ta khóc cho đủ đi......"

"Được chủ nhân, ô ô ô......" Đản Đản vẫy vẫy cánh nhỏ mà bay đi, trong chốc lát lại quay trở lại: "Chủ nhân! Cửa không mở!"

Chờ Trịnh Li dàn xếp cho Đản Đản xong, Chu Tuấn Lâm cũng tắm xong.

Chu Tuấn Lâm tắm rửa rồi thay đổi một bộ quần áo, cả người thoạt nhìn liền lên tinh thần nhiều.

Bất quá, hắn cũng không thể thoát thai hoán cốt*...... Đầu tóc khô vàng cùng nước da ngăm đen của hắn, làm người liếc mắt nhìn một cái liền nhìn ra hắn là người từng trải qua bão kinh phong sương**.

*Thoát thai hoán cốt: Thay da đổi thịt, trở thành một người hoàn toàn khác.

**Bão kinh phong sương (飽經風霜)(băojing feng shuang): Từng trải nhiều gian nan khó nhọc

Đầu năm nay những đứa trẻ ở huyện thành, không có ai như vậy!

Trịnh Li thở dài, từ trong phòng mình cầm ra một chiếc khăn mặt giúp Chu Tuấn Lâm lau mặt, lại nói: "Ngày mai tôi mang cậu đi cắt tóc, lại đi mua vài món quần áo......"

"Quá tốn tiền." Chu Tuấn Lâm không được tự nhiên để Trịnh Li lau mặt cho mình: "Ta có quần áo......" Từ khi người mẹ nuôi thứ nhất của hắn qua đời, liền không có ai mua quần áo cho hắn, quần áo của hắn đều là nhặt lại đồ người khác không cần nữa, tóc càng là tùy tiện cắt.

"Không được, cậu phải dùng diện mạo mới tinh đón tiếp tương lai! Vấn đề tiền chỗ tôi còn một ít, cậu cứ yên tâm mà dùng." Trịnh Li nói.

"Tôi làm sao có thể tiêu tiền của cô?" Chu Tuấn Lâm lại nói.

"Cậu coi như tôi đầu tư cho cậu, về sau cậu kiếm được tiền lại trả cho tôi." Trịnh Li cười nói, đem chìa khóa nhà mình đưa cho Chu Tuấn Lâm.

Chu Tuấn Lâm nhìn Trịnh Li tươi cười, có điểm mất tự nhiên mà dời tầm mắt đi, sau đó trịnh trọng gật gật đầu, chìa khóa nắm trong tay cũng càng nắm càng chặt.

*****

Lời tác giả: Cảm ơn mọi người ~

13h09 3/12/2018