🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mia
*****
Đảo mắt liền đến giao thừa, mà tết lần này, hai người bọn họ lại trải qua cùng nhau.
Cha mẹ Khương Bội Bội đều không trở về, bất quá một năm nay Trịnh Li rất an phận, thành tích trong trường học cũng rất tốt cũng làm cho bọn họ rất cao hứng, sau đó cho Trịnh Li tiền mừng tuổi nhiều thêm một chút.
Nhưng cũng chỉ dừng tại đây.
Đổi thành Khương Bội Bội trước kia nhất định rất thương tâm, nhưng Trịnh Li ước gì bọn họ không trở lại.
Sau khi thu được tiền mừng tuổi, Trịnh Li đều giống như lúc trước, đem tiền đưa cho Chu Tuấn Lâm, nhưng Chu Tuấn Lâm không có lấy: "Hiện tại tôi đã có tiền, tiền của cô thì cô giữ lại để mình tiêu đi."
Chu Tuấn Lâm không hề muốn lấy tiền của Trịnh Li, thậm chí còn đem tiền lúc trước Trịnh Li đưa cho hắn đều hoàn chỉnh trả lại cho Trịnh Li, để Trịnh Li muốn mua cái gì cứ việc mua.
Có một đôi ba mẹ chỉ biết đưa tiền còn chưa tính, nuôi con cũng chỉ biết đưa tiền......Trịnh Li nhìn "thằng nhóc" trước mắt so với mình cao còn cao hơn thở dài một hơi, nếu vẫn luôn như vậy, nàng khẳng định sẽ bị sủng ái đến hư hỏng!
Cũng may Chu Tuấn Lâm không phải luôn sủng ái nàng.
Năm trước tặng nàng di động cùng máy tính, để nàng chơi hai ngày không nói, còn mang nàng đi lên thành phố mua không ít quần áo, có thể nói Chu Tuấn Lâm đối với nàng thiên y bách thuận(1), thời điểm mùng một năm mời, liền đưa cho nàng một đống sách bài tập và bài thi.
(1)Thiên y bách thuận: Ngàn theo trăm thuận, cái gì cũng thuận theo người khácTrịnh Li: "......" Sống không còn gì luyến tiếc!
Trịnh Li buồn bực mà lật lật những bài thi đó, khó hiểu hỏi: "Vì sao mấy bài thi này đều là hai phần?" Chẳng lẽ là muốn để nàng làm hai lần?
"Tôi và cô cùng nhau làm." Chu Tuấn Lâm nói.
Trịnh Li kinh ngạc mà nhìn về phía Chu Tuấn Lâm.
Chu Tuấn Lâm cười cười, lại nói: "Tôi tính toán chờ thêm một năm nữa đi sơ trung Cầu Thực hỏi một chút, xem bọn họ có thể thu tôi làm học sinh hay không."
Trường sơ trung Cầu Thực là một trường sơ trung tư nhân ở huyện H vừa mới xây được ba năm.
Người địa phương ở huyện H, đều học ở trường sơ trung công lập(2), mà trong đó tốt nhất sơ trung, chính là Trịnh Li hiện tại ở đọc cái này.
(2)Khái niệm trường sơ trung công lập và sơ trung tư nhân(thục) chắc ai cũng biết nhỉ? Trường sơ trung công lập là trường cấp 2 do nhà nước mở và quản lí còn trường sơ trung tư nhân là trường độc lập không chịu quản lí của chính quyền hay cơ quan địa phương mà do cá nhân thành lập và điều hành ( dành cho những ai không biết =))). Trường học này đương nhiên là chiếm những học sinh tốt nhất huyện H, đến học sinh hiện tại của trường sơ trung tư nhân Cầu Thực chủ yếu là người nông thôn ở quanh huyện thành không có hộ khẩu, không được học ở trường sơ trung công lập trong huyện thành.
Chất lượng dạy học của trường tiểu học và sơ trung ở nông thôn huyện H rất bình thường, nhà nào có tiền và coi trọng việc giáo dục con cái cơ bản đều sẽ đưa con vào trong huyện thành học ở trường công, nghe nói giáo viên nghiêm khắc nhất trường sơ trung Cầu Thực là người quản lý tuyển học sinh đầu vào.
Chu Tuấn Lâm...... Muốn đi học ở trường sơ trung Cầu Thực?
Hắn muốn đi học sơ trung?
Thời điểm ban đầu Trịnh Li muốn cho Chu Tuấn Lâm tiếp tục đi học, nhưng sau đó lại phát hiện việc này rất khó.
Lúc ấy Chu Tuấn Lâm đến hộ khẩu đều không lấy ra được, cho dù là trường sơ trung kém nhất huyện H không cần hộ khẩu tạm trú ở bản địa mà đi học ở trường cho con công nhân viên còn không thể nào vào được, căn bản không thể đi học ở nơi khác!
Sau khi hộ khẩu của hắn từ Chu gia phân ra, hộ khẩu tới tay hắn nhưng hắn lại vội vàng làm buôn bán không rảnh đi học.
Tuy nói bằng cấp quan trọng, nhưng cũng không phải quan trọng nhất, Trịnh Li xem hắn buôn bán rất tốt cũng không có nhắc lại việc đi học, nghĩ tới tương lai nếu hắn có yêu cầu có thể trực tiếp đi học bàng thính(3) đại học.
(3)Bàng thính (bàng:ở bên; thính: nghe):Ngồi nghe mà không được coi là chính thức ( Sinh viên bàng thính). Mà hiện tại, Chu Tuấn Lâm tính toán đi trường sơ trung Cầu Thực học?
Trịnh Li mặt đầy nghi hoặc, Chu Tuấn Lâm lại cười cười: "Đầu tháng ba tôi muốn đi học, như vậy vừa lúc có thể cùng cô thi lên cao trung."
"Kiến thức sơ trung cậu đều học xong rồi đi? Vì sao không trực tiếp đi học cao trung?" Trịnh Li nghĩ nghĩ lại hỏi, nàng đã từng nhìn thấy Chu Tuấn Lâm xem sách giáo khoacao trung.
"Cao trung không dễ tìm quan hệ đi vào, hơn nữa thời gian tôi học không nhiều lắm, khả năng sẽ theo không kịp." Chu Tuấn Lâm nói một cái lý do như vậy, nhưng trên thực tế...... Chỉ là hắn không muốn bỏ Trịnh Li lại đi học đại học trước.
"Cũng được." Trịnh Li nghĩ đến cao trung xác thật không dễ vào, gật đầután đồng.
Ai! Chu Tuấn Lâm không hổ là nhân vật chính, đối với tương lai của mình đã có quy hoạch rõ ràng!
Sau khi Chu Tuấn Lâm nói tính toán của mình, mỗi ngày đều sẽ cùng Trịnh Li làm bài thi.
Kiến thức sơ trung cũng không khó, mà Chu Tuấn Lâm tuy rằng bỏ học sớm, nhưng vẫn luôn tự học, kỳ thật đã sớm học xong rồi, hiện tại hắn lựa chọn làm bài thi là muốn cho mình học được cách làm bài.
Lúc trước thời điểm hắn tự học môn toán học thường là trực tiếp viết đáp án ra cũng không biết các bước viết cách giải đề như thế nào, mà môn ngữ văn và tiếng Anh......
Môn ngữ văn chủ yếu là hắn tự học, nhiều nhất chính bối bối bài khoá(4), giải thích bài văn(?) và viết văn đều là nhược điểm của hắn.
(4) Hϊếp mi =))) Còn môn tiếng Anh, thời điểm lúc trước hắn cùng Trịnh Li học đã học được cách nói, hiện tại lại muốn học thêm ngữ pháp.
Mấy thứ này đều rất phiền toái, nhưng thời điểm lúc trước Chu Tuấn Lâm giúp Trịnh Li học bù cũng đã học một ít, hắn lại rất thông minh...... Tuy rằng từ đầu bài thi làm rất loạn, nhưng sau khi xem qua bài thi của Trịnh Li, hắn cũng làm càng tốt.
Thời điểm kỳ nghỉ đông kết thúc, Chu Tuấn Lâm cũng đã học được cách làm bài thi như thế nào, xác suất đúng khi làm bài thi so với Trịnh Li còn muốn cao hơn.
Mà lúc này, Đản Đản rốt cuộc đã trở lại!
Một ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đông, Trịnh Li vì không muốn rớt sau Chu Tuấn Lâm quá nhiều nên cuối tuần vẫn ở nhà nỗ lực làm bài tập, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa sổ, sau đó liền nhìn thấy Đản Đản đang dùng thân thể đạp...... À, gõ cửa sổ.
Sau một chuyến xa nhà, quả trứng Đản Đản đều có điểm uể oải, nhìn thấy Trịnh Li, càng lộ ra biểu tình "Kích động": "Chủ nhân, ta rốt cuộc lại nhìn thấy ngài! Ô ô ô!"
"Đản Đản ngươi làm sao vậy? Ngươi gặp nguy hiểm?" Trịnh Li nhìn thấy Đản Đản như vậy liền bị hoảng sợ.
"Không có, ta là sản phẩm công nghệ cao nên sẽ không bị người của thế giới này phát hiện, chính là, chính là......" Đản Đản dùng cánh vỗ vỗ bụng mình, sau đó một bộ dáng đánh mã thành nhân động tác phiến(5) liền xuất hiện trước mặt Trịnh Li.
(5)Mã = ngựa; nhân = người; động tác phiến = phẩy quạt(?). Chỗ này chịu chết chả biết edit thế nào cho đúng nên tui để convent hen @@. Trịnh Li: "......" Không nghĩ tới Đản Đản ngươi thế nhưng lại là cái dạng này!
Từ từ, nàng giống như trách oan Đản Đản...... Thân hình vai chính phim nhựa tuy rằng đánh mã, nhưng mặt cũng không có đánh mã, đây không phải là chú của Chu Tuấn Lâm sao?
"Chủ nhân, ta thấy được rất nhiều thứ trẻ con không nên xem! Thứ này làm thương tổn tâm linh thuần khiết của ta!" Đản Đản tội nghiệp mà nhìn Trịnh Li.
"Nga......" Hóa ra Đản Đản vẫn là trẻ con?
"Còn có, đôi mẹ con kia quá đáng giận! Chủ nhân, gia gia mục tiêu nhiệm vụ vẫn luôn tìm kiếm hắn, nhưng đôi mẹ con kia âm thầm ngăn trở không nói còn cho hắn xem tin tức sai lầm làm hắn cho rằng mục tiêu nhiệm vụ đã chết!" Đản Đản rõ ràng rất tức giận, [○`Д′ ○] biểu tình hai cái lông mày nhỏ động động: "Còn có, chính bọn họ cũng tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ, rất có thể họ muốn làm tổn thương mục tiêu nhiệm vụ!"
Thời điểm Đản Đản nói nửa câu đầu, Trịnh Li còn chưa có hồi thần, nhưng nghe đến nửa câu sau lại bị hoảng sợ.
Lúc trước nàng lo lắng Chu Tuấn Lâm trở về Giang gia có thể sẽ bị người Giang gia vì tranh giành quyền lợi mà thương tổn tới Chu Tuấn Lâm nên mới không cho hắn biết thân thế của bản thân mình.
Nhưng nàng không nghĩ tới, những người đó thế nhưng thật sự muốn hại Chu Tuấn Lâm!
Trịnh Li bị tức điên, đồng thời cũng quyết định một chủ ý —— nàng nhất định không thể để người Giang gia phát hiện ra thân phận thật sự của Chu Tuấn Lâm!
Trịnh Li nghĩ như vậy, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Chu Tuấn Lâm bước vào.
Trong lúc nhất thời Trịnh Li có điểm phản ứng không kịp, động tác phiến thành nhân(6) còn chưa có bỏ xuống đâu!
(6)Ai biết cmt tui sửa nhé. May mắn Chu Tuấn Lâm nhìn không thấy...... Trịnh Li thu hồi biểu tình bị kinh hách trên mặt mình, mở to hai mắt nhìn về phía Chu Tuấn Lâm: "Chu Tuấn Lâm, cậu như thế nào đã trở lại rồi? Có việc gì sao?"
Chu Tuấn Lâm: "...... Không phải tôi làm theo lời cô nói đi ra ngoài mua đồ ăn rồi lập tức quay lại sao?" Hôm nay hắn nghỉ ngơi a!
"Đúng vậy...... Ha ha......" Trịnh Li cười gượng.
Đầu tháng ba Trịnh Li tiếp tục việc học của học kỳ sau, đồng thời Chu Tuấn Lâm cũng trở thành học sinh trường sơ trung Cầu Thực, bất quá hắn không có đi học, chỉ có thời điểm khảo thí mới tới làm bài thi, bình thường đều tiếp tục quản lý shop online của mình.
Nhãn hiệu Snog càng ngày càng trở nên nổi tiếng, Chu Tuấn Lâm vì có thể buôn bán tốt hơn đã mời một số nhà thiết kế về, chỉ là giày những người này thiết kế đều không tốt bằng giày Trịnh Li thiết kế.
Tiền thu vào của mùa xuân và mùa hạ này chủ yếu là vẫn dùng giày Trịnh Li thiết kế, trong đó một số đôi giày cao gót, đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Đương nhiên, shop online cũng đã nói rõ, đeo giày như vậy sẽ không quá thoải mái, có thể sẽ bị đau chân.
Nhưng người đến mua như cũ vẫn rất nhiều, người tới tìm Chu Tuấn Lâm nhập hàng cũng đặc biệt nhiều.
Chu Tuấn Lâm đã sớm mặc kệ việc bán lẻ của shop online, hiện tại hắn chỉ phụ trách quản lý cùng tiếp đãi những khách hàng lớn.
Hiện tại, mọi người rất thích bàn việc ở trên bàn tiệc, nhưng Chu Tuấn Lâm chưa bao giờ uống rượu mà đều đi thẳng vào vấn đề trực tiếp nói cùng người ta, tiền boa gì đó nếu không quá phận hắn sẽ đồng ý, nhưng muốn hắn bồi uống rượu tìm tiểu thư gì đó, hắn đều sẽ kiên quyết không đi.
Gặp được khách hàng nào đó khó chơi ghét bỏ hắn không hiểu đạo lý, vẫn luôn lải nhải dài dòng, hắn liền từ trong bao công văn lấy ra tập bài thi, làm trò trước mặt người ta bắt đầu làm. ( Best né thính =)))
Hắn còn muốn thi lên cao trung đó!
Khách hàng: "......"
Mùa hè năm 2007(7), trong cùng một ngày Chu Tuấn Lâm cùng Trịnh Li, ở hai trường học khác nhau cùng tham gia thi lên cao trung.
(7)Convert là "07 năm mùa hè" nên tui mạo muội edit là mùa hè năm 2007 hen. Chu Tuấn Lâm chưa từng đi học trên trường học như những học sinh khác, đi thi đứng thứ nhất ở trường sơ trung Cầu Thực, còn Trịnh Li...... Nàng đứng thứ năm trong lớp, đứng thứ ba mươi chín toàn trường.
Hai người đều có thể tới học ở Nhất Trung trên tỉnh, nhưng đều không có đi, cùng nhau lựa chọn học ở trường cao trung trong huyện, Chu Tuấn Lâm còn tới gặp lãnh đạo của trường nói chuyện và đạt được hứa hẹn có thể không đi học.
"Lên cao trung cậu vẫn không đi học không sao chứ?" Trịnh Li đối với cái này có điểm lo lắng, kiến thức tiểu học và sơ trung không khó, Chu Tuấn Lâm có thể dựa vào việc tự học có thể học là bình thường, nhưng kiến thức cao trung...... Có lẽ môn toán học hắn đọc sách liền sẽ hiểu nhưng không phải còn môn hóa học và vật lý sao?
Còn môn địa lý và chính trị chẳng sợ tương lai nguyên lý khoa(8) không cần phải xen vào, sau đó còn phải thi toàn quốc!
(8)Cái này tui cũng chịu. "Nếu rảnh tôi sẽ đi học." Chu Tuấn Lâm nói, hắn cũng biết mình không đi học nghe giảng bài chỉ sợ lúc đi thi làm bài sẽ không tốt, nhưng hắn không thể vì đi học nghe giảng bài mà từ bỏ sự nghiệp vừa mới phát triển.
Hắn còn tính toán mở ra một nhãn hiệu văn phòng phẩm nữa......
Thời điểm buôn bán giày da khí thế ngất trời, Chu Tuấn Lâm phục chế con đường mình đã từng thành công bắt đầu mở nhãn hiệu văn phòng phẩm.
Thời điểm ban đầu kỳ thật hắn muốn buôn bán nữ trang, sau đó lại phát hiện ra buôn bán nữ trang thì đã có quá nhiều nhãn hiệu mới có thể từ bỏ rồi lựa chọn văn phòng phẩm.
Đừng nhìn buôn bán văn phòng phẩm nhỏ, kỳ thật lợi nhuận trong đó rất lớn, ví dụ một quyển notebook xinh đẹp mua vào không đến hai nguyên bán ra năm nguyên là không nói chơi.
Còn có công cụ đóng dấu giấy A4(9) phí tổn thất cũng rất thấp, nhưng hiện tại ở cửa hàng văn phòng phẩm bán đắt nên rất quý......
(9)Ghim giấy/ máy dập ghim.Ghim giấyMáy dập ghim Lần này Chu Tuấn Lâm cũng không giống buôn bán giày da mà lựa chọn cùng xưởng văn phòng phẩm hợp tác, hắn trực tiếp thu mua một nhà xưởng sản xuất văn phòng phẩm.
Không lâu sau, trên mạng liền xuất hiện một nhãn hiệu văn phòng phẩm.
Shop bán văn phòng phẩm mới đầu buôn bán lỗ, sau đó tiền lãi kiếm được cũng không tính là nhiều, nhưng Chu Tuấn Lâm không quá để ý, ở trên mạng không ngừng quảng cáo, mở rộng nhãn hiệu của mình.
Ba năm Cao trung vội vàng qua đi, 10 năm lặng yên tới, lúc này người có được máy tính đã rất nhiều, người mua hàng trên mạng cũng càng ngày càng nhiều, mà mấy cái shop online củaChu Tuấn Lâm, tiền buôn bán được liền tăng trưởng đến mức bùng nổ, mỗi tháng ít nhất cũng có bảy tám trăm vạn.
Chu Tuấn Lâm dựa vào hai shop online, tại một năm này gặp được chủ cửa hàng trên mạng(10).
(10)Nguyên văn convert là"võng mua ngôi cao lão bản" (võng mua = mua trên mạng; lão bản = chủ cửa hàng).
Sự nghiệp của hắn có thể nói là không ngừng phát triển, nhưng việc học của hắn liền không giống.
Năng lực học tập của hắn mặc dù rất mạnh, nhưng muốn tự học chương trình cao trung xác thật không dễ dàng như vậy.
Cũng may, thành tích học của hắn cũng không tính là kém, muốn thi đậu 985, 211 là không có khả năng, nhưng học một khoa chính quy hẳn là không thành vấn đề.
Cùng Internet đại lão đã gặp mặt lúc sau, Chu Tuấn Lâm liền nhanh chóng trở lại huyện H, vào thời điểm học sinh cao trung bắt đầu thi đại học mới ôm chân Phật(11).
(11)Ôm chân Phật: Không có sự chuẩn bị từ trước, lúc cần mới cuống lên; nước đến chân mới nhảy. *****
3163 từ
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường ~
Khách hàng: Chu Tuấn Lâm, cậu như thế này là không được a! Làm buôn bán nên uống chút rượu tìm mấy tiểu thư chứ......
Chu Tuấn Lâm lấy ra bài thi bắt đầu làm: "Xin lỗi công việc hôm nay của tôi còn chưa có làm xong."
Editor: Chương này vừa dài vừa khó edit (〃>_<;〃)
Lúc chiều tui mượn USB của bố để cop bài vào mang lên lớp thuyết trình. Ai dè tui vừa bật lên chưa kịp làm gì thằng bạn bấm lung tung xóa mất hết cả file tài liệu ( bên trong có cả tài liệu của bố tui nữa). Cứ tưởng về nhà chết chắc ai ngờ bố tui có cop lại một bản dự trữ trong máy =))) Không thì mọi người sẽ không được gặp lại Editor đáng yêu tui đây nữa đâu (*¯︶¯*)
Cmt và Vote của các Reader chính là động lực của Editor ~17h29 11/12/2018