Chương 1: Không cần, ta tự mình làm được (1)

"Hừ! Loại cặn bã này nên cho một bài học!"

"Kiều Kiều, đừng quá đau lòng, loại người này căn bản không xứng đáng với tình yêu của ngươi."

"Đúng vậy, ngươi xinh đẹp như vậy, lại có nhiều người theo đuổi như vậy, người như vậy không cần phải quá đau lòng."



Rất ồn ào.

Tiếng ồn làm cậu đau đầu.

Tề Văn từ từ tỉnh dậy, nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh là biết mình đã bước vào một tiểu thế giới khác.

Nền xi măng lạnh lẽo, ẩm ướt bên dưới khiến toàn thân cậu cảm thấy khó chịu.

Cậu chống tay ngồi dậy và vô tình đυ.ng tới miệng vết thương.

Hít một hơi thật sâu, Tề Văn cau mày, mượn ánh sáng của ánh trăng chiếu qua cửa sổ để kiểm tra vết thương trên cơ thể.

Cậu dùng một tay vén vạt áo lên, để lộ một vùng vết bầm tím lớn trên bụng.

Phần lưng có cảm giác nóng rát, chắc hẳn cũng có rất nhiều vết thương.

Nếu ngủ trên sàn xi măng ẩm ướt như thế này một đêm rất dễ khiến vết thương bị nhiễm trùng phát sốt.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của cậu trở nên có chút khó coi.

"Chúng ta đi thôi, để hắn ở bên trong mà tỉnh táo suy nghĩ lại một chút."

Tiếng nói ngoài cửa truyền vào, theo sau là tiếng bước chân xa dần.

Những người này chính là thủ phạm khiến cho cơ thể ban đầu trở thành như bây giờ.

Tề Văn vừa nghĩ, vừa di chuyển cơ thể của mình đến một góc tường dựa vào đó.

Bây giờ không có ai làm phiền, đúng lúc có thể tiếp nhận cốt truyện.

"Kỳ Kỳ, gửi cốt truyện đi."

077: [Được rồi, cốt truyện đang được chuyển giao.]

Nguyên chủ cùng tên với hắn, cũng tên là Tề Văn, là sinh viên trường đại học A.

Cậu hiền lành, tốt bụng, có một gia đình hạnh phúc, ngay khi vào trường đã trở thành nam thần của vô số nữ sinh.

Tuy nhiên, tất cả điều này đã thay đổi trong năm thứ hai.

Một tai nạn ô tô bất ngờ đã cướp đi cha mẹ cậu, một sự thật mà cậu không thể chấp nhận được trong thời gian ngắn.

Lúc này, chú và dì của cậu cũng chiếm giữ căn biệt thự do bố mẹ cậu để lại với lý do để cậu đi giải sầu.

Đúng lúc này, nữ chính Tô Kiều Kiều xuất hiện bên cạnh cậu.

Tô Kiều Kiều đã khai sáng cho cậu và đồng hành cùng cậu, khiến cậu cảm thấy mình đã tìm được sự cứu rỗi.

Cho đến khi cậu phát hiện ra mục đích của Tô Kiều Kiều khi tiếp cận cậu là lợi dụng cậu để chọc giận trúc mã mà cô yêu thầm.

Nguyên chủ chịu đả kích lớn, lập tức cắt đứt mọi liên lạc với Tô Kiều Kiều.

Tô Kiều Kiều giả vờ thổ lộ tình cảm với cậu, nhưng bị cậu từ chối thẳng thừng.

Nguyên chủ tưởng rằng sự tình đã kết thúc ở đây.

Không ngờ Tô Kiều Kiều lại tức giận và căm ghét cậu vì cậu không chấp nhận lời thổ lộ của mình, cô bí mật và công khai tẩy chay nguyên chủ trong trường đại học, tung tin đồn thất thiệt, thậm chí còn giả vờ vô cùng đáng thương.

Người trúc mã của cô cũng tham gia cùng, bên vực người phụ nữ mình yêu.

Danh tiếng của nguyên chủ bị bọn họ cố ý hủy hoại, cả năm thứ hai vô cùng khó khăn.

Dù vậy, nguyên chủ cũng không hề sa sút, cậu vẫn sống nghiêm túc và cố gắng tránh xa bọn họ.

Nhưng cho dù sau khi Tô Kiều Kiều và chúc mã đã vượt qua mọi trở ngại đạt được thành công, họ vẫn không thể buông tha nguyên chủ.

Việc Tô Kiều Kiều từng thích nguyên chủ luôn là cái gai trong lòng trúc mã của cô.

Trúc mã của cô không thể chịu đựng được sự tồn tại của nguyên chủ, vì vậy cô đã hối lộ chú thím của nguyên chủ để dụ nguyên chủ về nhà, tạo ra hiện trường giả nguyên chủ vô tình rơi từ trên lầu xuống.

Cũng chính ngày đó, nguyên chủ biết được, cái chết của cha mẹ cậu đều là do chú thím cậu sắp đặt.

Tại thời điểm đó, cậu chỉ có thể ôm hận mà chết.

Thời điểm mà Tề Văn xuyên tới là khi Tô Kiều Kiều bị từ chối, tức giận lần đầu tiên trả thù nguyên chủ.

Sau khi tiếp nhận cốt truyện, Tề Văn bình tĩnh hỏi: “Nhiệm vụ lần này là gì?”

077 phát ra một tiếng nghi hoặc trả lời:

[Nhiệm vụ lần này: 1. Trả thù chú, dì, Tô kiều Kiều và trúc mã của cô ta, khiến cuộc sống của họ sống không bằng chết. 2. Nhận bằng tốt nghiệp đại học cho cậu ấy.]

"Chỉ có những chuyện này?"

077 xác nhận: [Chỉ như vậy thôi.]

Tề Văn có chút khó hiểu.

Nếu thế giới sụp đổ, theo lý là phải có nhiệm vụ sửa chữa thế giới mới đúng.

Đây có phải là một lỗi bị mắc kẹt hay không?

Cậu yêu cầu hệ thống làm mới lại bảng nhiệm vụ.

077 cũng bối rối nên nhanh chóng làm theo ý cậu.

Tuy nhiên, bảng tác vụ không hề thay đổi vẫn chỉ hiển thị có hai nhiệm vụ.

Hệ thống báo cho Tề Văn kết quả :

[ Đúng rồi ký chủ, ta vừa mới rà quét tiểu thế giới này một chút, phát hiện tiểu thế giới hiện tại không có dị thường gì, rất ổn định.]

Điều này thật kỳ lạ.

Tề Văn vừa nhận nhiệm vụ sửa chữa thế giới và đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này.

Trong thời gian ngắn tôi không có manh mối nào.

Phía sau lưng cậu tiếp xúc với bức tường, cảm giác nóng rát vẫn còn đó.

Tề Văn đã quen với việc này nên cũng không để ý nữa, cụp mắt xuống suy nghĩ sự việc.

077 cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của ký chủ nhà mình trong biển ý thức.

Nó không khỏi đề nghị: [Ký chủ, bây giờ đã muộn rồi, sao không chữa trị vết thương trước, nếu không sẽ bị bệnh.]

Nhiệm vụ gì đó, sớm muộn cũng sẽ được hoàn thành.

Thân thể là quan trọng nhất.

"Ừm."

Tề Văn biết hệ thống đang quan tâm đến mình, liền đáp lại, sau đó chống tay vào tường từ dưới đất đứng dậy.

Bước từng bước một.

Ưu tiên hàng đầu bây giờ là ra ngoài và xử lý vết thương trước.

Tề Văn lợi dụng ánh trăng để vượt qua các thiết bị chất đống xung quanh và đi tới cửa.

Cửa cố tình khóa từ bên ngoài rất khó để mở từ bên trong.

Nhưng đây không phải là vấn đề đối với Tề Văn.

Cậu dồn hết sức lực rồi giơ chân phải lên đá mạnh vào cánh cửa.

Với một tiếng ‘phanh‘ lớn, cánh cửa rơi xuống trước mặt cậu, làm tung bụi lên khắp sàn nhà.

077 đã quen với những cảnh tượng như vậy nên cũng không làm ầm ĩ, thay vào đó, nó chu đáo vạch ra lộ trình đến hiệu thuốc gần nhất cho ký chủ trong biển ý thức.

Khóe môi Tề Văn hơi nhếch lên, cậu rất hài lòng với điều này.

Cậu dẫm lên cánh cửa bước ra khỏi phòng thiết bị.

Vào mùa hè, vốn là khi mặc quần áo mỏng.

Thân thể nguyên bản đã bị đánh, lại bị ném trên mặt đất ẩm ướt, đã không thể chống cự nổi.

Vừa rồi bị nhốt trong phòng thiết bị cảm giác không khỏe này không rõ ràng.

Bây giờ khi bước ra ngoài, bị gió đêm mát lạnh thổi qua Tề Văn lập tức cảm thấy chóng mặt.

Có thể đã bị sốt nhẹ.

Cậu thầm than: “không tốt á!” rồi vội vàng đi theo lộ trình mà hệ thống đã sắp xếp.

Cậu vội vàng rời đi mà không biết rằng ngoài cậu còn có người thứ hai ở hiện trường.

Trên ban công nhỏ tầng hai của phòng hoa cạnh phòng thiết bị, người đang nằm trên ghế không biết đã ngồi dậy từ lúc nào.

Anh ta có vẻ mặt thờ ơ, toàn thân toát ra khí chất uy nghiêm và người lạ chớ lại gần.

"Đã thay đổi rồi."

Anh lẩm bẩm, ánh mắt dõi theo bóng lưng người ngày càng đi xa.

Trong mắt cậu hiện lên sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu.

-------------------------