Chương 25: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (25)

Editor: Hi Nhiễm

Lập tức ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiêu Mộc.

Tiêu Mộc cho người ta ấn tượng chính là lạnh lùng, không dễ dàng để người khác tiếp cận, nhiều năm như vậy nên ở giới giải trí hầu như không có tai tiếng.

Tô Tú bỗng nhiên muốn nhờ Tiêu Mộc trợ giúp cô, thật là lớn mật a.

Tiêu Mộc sẽ đồng ý sao?

Không ít nữ nghệ sĩ âm thầm nói thầm ở trong lòng.

Tô Tú thật là không biết xấu hổ, lại muốn nhờ Tiêu Mộc giúp cô phụ cho vai chính.

Thật là chuyện cười, Tiêu Mộc tuyệt đối không có khả năng đồng ý Tô Tú.

Ánh mắt Lâm Di Nhiên lập loè, tay bắt lấy váy càng siết chặt hơn.

Lại chỉ thấy ——

Người đàn ông lạnh lùng ngồi ở trên ghế, đôi môi mỏng khẽ mở: “Có thể.”

…… Tiêu Mộc đồng ý rồi?

Các cô không phải là nghe nhầm đi!

Từ khi nào Tiêu Mộc bình dị gần gũi như vậy!

Tròng mắt của tất cả các cô gái dường như kinh ngạc đến trợn trừng, trên mặt càng là biểu cảm không thể tin được, giống như bị người bạch bạch dùng tay vả mặt.

Trên mặt Phục Tang vẫn mang theo nụ cười động lòng người, nói: “Cảm ơn Tiêu Mộc lão sư.”

Lông mày Tiêu Mộc hơi nhăn lại, trên người như có như không tản ra một trận hơi thở không vui.

Hắn không thích cô gái gọi hắn là ‘lão sư’, diễn viên tôn kính tiền bối mới có thể gọi là lão sư, cô gái gọi hắn như vậy.

Cảm giác như coi hắn già rồi, còn có một loại xa cách.

Tiêu Mộc đứng lên, ánh mắt thâm trầm nhìn cô gái, nói: “Cô gọi tôi là Tiêu Mộc là được rồi.”

“!”

Không chỉ các nữ nghệ sĩ tới thử kính, ngay cả đạo diễn và nhân viên công tác đều vô cùng kinh ngạc.

Đáy mắt Phục Tang bay nhanh xẹt qua một tia ý cười, nói: “Vâng.”

Sau khi hai người cùng nhau bàn bạc

Phục Tang muốn Tiêu Mộc đóng vai Ma Vương đuổi theo, mà cô diễn như trên kịch bản đóng vai Tang Cơ tức giận, giận dỗi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Phục Tang đi nhanh vài bước, xung quanh trống trải không có một vật gì, cô lại tựa như thấy cảnh sắc gì, nhìn nhìn xung quanh, sau đó đi đến chỗ ghế dùng làm đạo cụ được để ở trong phòng rồi ngồi xuống.

Sau đó, duỗi tay tháo xuống một bông hoa ở bên cạnh, khuôn mặt tinh xảo lộ ra một ít tức giận với đau lòng.

Nàng dường như nghĩ đến cái gì, mày đẹp hơi nhíu, hơi nhấp cái miệng nhỏ, dùng tay xé rách cánh hoa.

—— nghiễm nhiên chính là một tiểu tiên cơ bị chọc tức.

Mấy giây sau.

Tiêu Mộc đóng vai Ma Vương lên sân khấu, không lập tức tiến lên thỉnh cầu tha thứ, mà ngồi quỳ một chân trước mặt nàng, vươn tay muốn cầm đôi tay nhỏ trắng nõn của nữ hài.

Tang Cơ bỗng đứng lên, đi đến một bên không để ý tới hắn.

Trong mắt lại âm thầm hiện lên một tia vui sướиɠ, vì chính là Ma Vương buông thân phận tôn quý tới tìm nàng.

Tiêu Mộc đứng dậy đi đến bên Tang Cơ, lời nói lộ ra bất đắc dĩ và mềm mại cầu xin: “Tang Tang, ta sai rồi.”

Biểu diễn xuất thần nhập hóa khiến tất cả mọi người ở đây nhập vào cảnh diễn.

Ai nói nữ nhân làm nũng đáng yêu nhất, mọi nữ hài đều muốn thay thế Tang Cơ tha thứ Ma Vương, hận không thể tiến lên ôm lấy Ma Vương thân thân.

Tang Cơ hừ lạnh một tiếng, hơi xoay người đối với Ma Vương, khóe mắt lại nhịn không được liếc nhìn người yêu.

Loại biểu tình này vừa lúc thể hiện Tang Cơ để ý Ma Vương tiểu tâm tư.

Hai người diễn thật sự quá giống nhân vật, khiến người phảng phất xuyên qua thời gian, thấy Ma Vương cùng Tang Cơ ngọt ngào yêu say đắm.

Đáng lẽ đến đoạn này là kết thúc, nhưng Phục Tang với Tiêu Mộc dường như chưa định dừng lại.

Ma Vương tuấn mỹ vươn tay muốn bắt lấy vai Tang Cơ.

Thân mình nàng lại ngưỡng về sau né tránh.

Lúc này Ma Vương hơi nóng nảy, bá đạo vươn đôi tay thon dài ôm lấy eo thon của Tang Cơ kéo vào lòng ngực mình.

Phục Tang bị ôm như vậy, không khống chế được nhào vào người nam nhân.