Chương 20: Nam Thần Quốc Dân Yêu Ta (20)

Editor: Hi Nhiễm

Tiêu Mộc không chỉ nổi tiếng toàn giới giải trí, hắn cũng chiếm cứ nửa giang sơn thương nghiệp.

Tổng giám đốc sao dám đối nghịch với Tiêu Mộc.

Nếu là hắn không thức thời đối nghịch với Tiêu Mộc thì nghệ sĩ dưới trướng hắn còn hoạt động được hay không.

Tổng giám đốc nhanh chóng ký tên, đẩy hợp đồng đến trước mặt Phụ Tang.

“Tô tiểu thư, cô ký tên đi.”

Phục Tang ngước mắt liếc qua vẻ mặt nịnh nọt của tổng giám đốc, cùng với sắc mặt âm trầm khó coi của Tạ Hồng Diệp.

“Buổi sáng ta có nghe điện thoại.”

Mọi người nhìn cô.

Phục Tang hơi hơi mỉm cười, nói: “Buổi sáng, người đại diện của tôi, Tạ Hồng Diệp nói ‘không có công ty thì tôi không là cái gì cả ’.”

Mắt đen như mực của Tiêu Mộc trầm xuống, tầm mắt sắc bén nhìn qua Tạ Hồng Diệp.

Tạ Hồng Diệp cắn chặt răng, sắc mặt tái nhợt nói: “Tô tiểu thư, cô đại nhân đại lượng không cần cùng tôi so đo, buổi sáng tôi nói hươu nói vượn.”

“Hừ.” Phục Tang chớp chớp đôi mi thanh tú, nói: “Có phải không?”

Tạ Hồng Diệp chịu áp lực cực lớn, miễn cưỡng cười cười, nói: “Ý của tôi là, về sau Tô tiểu thư sẽ có tiền đồ như gấm, trở thành minh tinh đỏ tía.”

Phục Tang cười cười, không nói gì nữa.

Cô vươn ngón tay mảnh dài trắng nõn, cầm bút lên xoẹt xoẹt ký tên của mình xuống.

Hai bên hoà bình giải ước.

Một lúc sau.

Phục Tang và Tiêu Mộc cùng nhau rời khỏi văn phòng.

Thang máy.

Phục Tang đứng ở bên người Tiêu Mộc, nghiêng đầu liếc hắn một cái, nói: “Không nghĩ tới anh sẽ tự mình tới giúp em giải ước.”

Tiêu Mộc xoay người nhìn cô.

Hai người cách nhau rất gần, như có như không ái muội chuyển động ở xung quanh.

Phục Tang nhịn không được lui về sau một bước.

Tiêu Mộc tiến lên trước một bước, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trước mặt.

“Vậy em định cảm ơn anh như thế nào?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo một cỗ liêu nhân ám ách.

Gần quá……

Phục Tang vẫn chưa thích ứng cùng người đàn ông thân mật như vậy, nâng lên con ngươi thủy linh nhìn hắn: “Anh nghĩ em sẽ cảm ơn anh như thế nào?”

Loại này tựa biểu tình vô hại của động vật nhỏ, thật sự khiến người rất muốn khi dễ.

Trong lòng Tiêu Mộc xẹt qua cảm giác khác lạ, nói: “Em nói đi.”

Tim Phục Tang đập như sấm, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia của người đàn ông, hô hấp dần dần trở nên thong thả.

【 Ký chủ, không kiến nghị cô hiện tại hôn hắn. 】 Phấn Linh Linh đánh gãy ý tưởng của cô.

“……”

“Đinh.” Thanh âm khi thang máy xuống tới tầng lầu vang lên.

Phục Tang lại lui về sau một bước nhỏ.

Trước cửa thang máy xuất hiện một ít nghệ sĩ có chút danh tiếng.

“A! Tiêu Mộc!” Các cô hét lên một tiếng.

Nhưng mà, giây tiếp theo.

Nam nhân mặt vô biểu tình mà vươn tay ấn nút đóng cửa.

Tiếng thét chói tai vui sướиɠ nhốt ở ngoài cửa.

Thang máy lại yên tĩnh trở lại, chỉ là không còn không khí kiều diễm như lúc trước.

“Chốc nữa em cùng anh đi giải trí Tinh Thụy đi.” Tiêu Mộc nói.

Phục Tang ừ một tiếng, hỏi: “Là muốn đi ký hợp đồng ạ?”

Tiêu Mộc trả lời: “Ừ, công ty bên kia sắp xếp cho em một vị kim bài người đại diện, chốc nữa là em có thể nhìn thấy cô ấy.”

Tiêu Mộc lái xe mang theo Phục Tang tới giải trí Tinh Thụy.

Hai người cùng nhau đi thang máy VIP lên tầng.

Vừa mới ra thang máy.

“Tiêu Mộc, cuối cùng cậu cũng tới.”

Một người mặc trang phục chức nghiệp nữ tính màu đen đi tới.

Người phụ nữ này thực chú trọng trang điểm, đeo một bộ mắt kính màu đen, trên người mang theo khí chất của một nữ cường nhân.

Tiêu Mộc giới thiệu nói: “Đây là Bối Ni, tổng giám nghệ sĩ của giải trí Tinh Thụy.”

Phục Tang lộ ra một cái tươi cười, nói: “Chào cô, tôi là Tô Tú.”

Bối Ni nói: “Người đại diện đang chờ cô ở văn phòng, đi theo tôi đi vào đi.”

Tiêu Mộc nói: “Khi nào em nói chuyện xong thì gọi điện thoại cho anh.”

Phục Tang gật gật đầu: “Vâng.”

Bối Ni liếc mắt nhìn Tiêu Mộc một cái, trong lòng nghĩ thầm.

Tiêu Mộc mà cũng có một mặt như vậy, thật là làm người ngoài ý muốn.