Chương 37

Phòng bảo vệ.

Điện thoại vang lên.

Một bảo vệ nhấc điện thoại lên nghe.

"Alo?"

Trong điện thoại vang ra một tiếng kêu rên, tiếp theo đó là tiếng đánh lộn, tiếng kêu thảm thiết của nữ giới và tiếng đồ vật vỡ nổ.

Bảo vệ giật mình thót tim.

Án mạng?

Hôm nay là ngày trọng đại Diệp Thị công bố sản phẩm mới, tuyệt đối không thể để xảy ra sự cố!

"Alo? Alo? Cô đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì vậy? Hãy mau trả lời! Hãy mau trả lời!"

Anh ta vừa nói vừa giơ tay ra hiệu: Có sự cố.

Mấy người lập tức trở nên căng thẳng, liên hệ bảo vệ hiện trường đi kiểm tra hội trường và hành động.

Một lát sau, điện thoại cuối cùng cũng đã có người nói.

Là một giọng nữ.

"Khụ khụ, chúng tôi không sao cả, đang ở đầu cầu thang bên phải phòng khách, cô Diệp không được khỏe, các anh tới nhanh nhé!"

...

Vóc dáng nhỏ bé của Lệnh Hồ Lan, nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng.

Hơn bốn mươi cân thịt đè lên người Diệp Nhược Nhược cũng khiến cô ta ăn đủ.

Diệp Nhược Nhược gáy đập xuống thảm, đầu óc vô cùng choáng váng.

Giang Mỹ Cảnh, cô muốn chết phải không, dám nhào vào tôi?

Lệnh Hồ Lan chỉ cảm thấy mình ngã nhào xuống một đồng mềm mại.

Ôi vãi!

Mềm quá!

Muốn đặt tay vào quá.

Tay cô nhanh hơn bộ não!

Khi ngón tay thật sự kẹp vào ngực của Diệp Nhược Nhược, bản thân cô cũng ngây người.

Ấm ấm áp áp, mềm mại mịn màng.

Nam chính đúng là số hưởng.

Có điều chỉ trong tích tắc.

Cô lập tức bừng tỉnh.

Việc gì thế này?

Cô đã bị hạ gục bởi cặp bồng đảo của nữ chính?

A a a a a.....

Xấu hổ quá đi mất.

Diệp Nhược Nhược cũng ngớ người.

Cô ta đã bị một cô gái sàm sỡ.

Mặt cô ta lập tức đỏ bừng, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh.

Những kẻ sàm sỡ cô ta đều đã chết hết rồi.

Lệnh Hồ Lan vội vã bò dậy.

Nhặt điện thoại nói rõ tình hình với bảo vệ.

Diệp Nhược Nhược gắng gượng bò dậy.

Đau đầu.

Đau eo.

Đau lưng.

Đau chân.

Một dải dây trên bộ lễ phục khoét ngực của cô rớt xuống khỏi vai.

Lối đi vọng tới tiếng bước chân.

Đám đông bảo vệ vội vàng tới hiện trường xảy ra sự cố.

Đèn chùm rơi vỡ trên mặt đất.

Diệp Nhược Nhược sắc mặt lạnh lùng.

Bên cạnh là một nữ sinh, thần sắc lúng túng.

Lệnh Hồ Lan lần đầu tiên sàm sỡ người khác cho biết: Tôi nói là tôi không cố ý, mọi người có tin không?

#Hệ thống sở trường bồi thêm đao: Hơ hơ! Tin cô tức là tôi mắc lừa!#

Diệp Nhược Nhược chỉ vào Lệnh Hồ Lan tức giận quát: "Bắt lấy cô ta, là cô ta giở trò, cô ta muốn hại tôi!"

Lệnh Hồ Lan:... Mặc dù cô nói cũng gần như đúng hết, nhưng cũng là cô ra tay trước đυ.ng vào người tôi, tội này chị đây không gánh đâu.

"Hiện giờ là xã hội tuân thủ pháp luật, lời nói ra phải chịu trách nhiệm, cô Diệp, buổi lễ công bố sản phẩm mà các người tổ chức, không kiểm tra kĩ càng trang thiết bị, đèn chùm rơi xuống, là tôi dùng lưng mình để bảo vệ cô, hãy thử nghĩ xem nếu cô đứng ở đó sẽ có hậu quả ra sao? Lẽ nào cô không nên ký chi phiếu, cảm tạ ơn cứu mạng của tôi hay sao?"

"Hơ hơ, tôi đã từng gặp người mặt dày nhưng chưa từng gặp ai mặt dày như cô, cô có ý đồ gì tôi biết rất rõ. Đừng giở trò lẻo mép trước mặt tôi, bắt lấy cô tay, cứ nhốt lại trước!"

Chân Diệp Nhược Nhược rất đau, rất hận.

Cứu tôi?

Tôi có khùng mới tin co.

Đám đông bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, mặc dù cô Diệp đây là chủ nhưng họ thực sự không có quyền bắt người, đặc biệt là trong trường hợp này.

"Cô Diệp, việc quan trọng ngày hôm nay là công bố sản phẩm, nếu như đúng là cô đây giở trò, chúng tôi sẽ báo án, cô cứ yên tâm."

Đội trưởng đội bảo vệ vừa dứt lời liền nghe thấy lời Lệnh Hồ Lan nói, cảm giác biết thế nghe theo lời cô Diệp giao phó.

"Tôi muốn hãm cô, cô cũng biết sao?"

Lời nói của Lệnh Hồ Lan vô cùng giật gân.

Diệp Nhược Nhược nghĩ tới cảnh bị sàm sỡ ban nãy, mặt đỏ gay, cố nhịn đau, vung tay định tát.

"Đồ không biết xấu hổ."

Lệnh Hồ Lan túm lấy tay cô ta, ấn cô ta vào tường, ngón tay nâng cằm cô ta lên.

"Biết xấu hổ mà làm gì? Có cô là đủ rồi!"

Tim Lệnh Hồ Lan đập thình thịch rất gấp gáp.

Rất có cảm giác tổng tài bá đạo tấn công phải không?

Phải không?

Phải không?

Lần đầu tên trêu ghẹo nữ chính, căng thẳng quá...