7230."Sớm biết làm vậy có thể thu hút sự chú ý của nam thần, tôi cũng đậu xe bừa bãi..."
Topic do một cô gái gửi, viết rất thú vị.
Nói là một ngày nọ mình nhìn thấy Giang Mỹ Cảnh đậu xe bừa bãi.
Kết quả...
Bị nam thần dán vé phạt.
Sau đó...
Giang Mỹ Cảnh liền câu được nam thần.
Sớm biết như vậy cô ấy cũng đã đậu xe bừa bãi rồi.
Cuối bài còn khen ngợi Giang Mỹ Thần thông minh.
Mở khóa tư thế quyến rũ nam thần mới.
...
Lệnh Hồ Lan nhớ tới trải nghiệm nộp phạt không mấy vui vẻ nọ.
Gian thương!
Một ngày không hãm tiền của chị là không thoải mái.
Niềm vui do một nghìn tệ mang lại cũng lập tức tiêu tan sạch sẽ.
Hay là...
Ngày mai không mua bữa sáng cho cậu ta nữa?
Gã đó kén ăn quá, ăn một bữa sáng thôi mà phải mua từ phía tây thành phố tới phía đông thành phố.
Lẽ nào cậu đẹp trai thì tôi phải làm chân lon ton sao?
Chị đây không chiều tật xấu này đâu.
Hừm!
Lệnh Hồ Lan làu bàu một chặp, thực sự không biết ngày mai nên làm thế nào.
Cuối cùng vẫn quyết định xem tâm trạng.
Khi cô đang chuẩn bị tắt máy offline, khung đối thoại lại nhảy ra.
Admin 001: Bạn Giang Mỹ Cảnh phải không?
Cũng Đành Bó Tay: Đúng vậy!
Admin 001: Chị, em vô cùng bái phục tài văn chương của chị, mỗi lời bình luận đều vô cùng đặc sắc, mấy cô nương kia đúng là khá rảnh rỗi, hết việc bắt bẻ chị làm gì chứ, chị, em ủng hộ chị, chị làm rất tuyệt!...
Ca ngợi không tiếc lời khiến Lệnh Hồ Lan đỏ mặt.
Admin 001: Chị, em là fan trung thành của chị, chị bắt bẻ bọ họ em rất ủng hộ, chị, em muốn hỏi là chị có thể tha cho họ được không? Em... em thực sự không xóa bài được nữa rồi...
Lệnh Hồ Lan mặt đen sì, rào trước đón sau dài quá, làm cô suýt nữa tưởng thật...
Cũng Đành Bó Tay: Làm phiền cậu rồi, mấy ngày tới tôi bận thi, không có thời gian online, mọi người cứ làm lơ tôi đi, cám ơn!
Admin 001: Cám ơn chị, chị đúng là người tốt.
Người tốt Lệnh Hồ Lan mau chóng offline.
Khốn nạn.
Ngại quá đi!
...
Lệnh Hồ Lan offline, mặc kệ trận mưa máu gió tay mà cô khơi lên trên mạng.
Phương Hiểu Hạc vẫn tiếp tục chiến đấu tới cùng.
Đây là ngày hưng phấn nhất đời admin của cô.
Hưng phấn tới mức cô về tới kí túc liền nằm bẹp trên giường, không có thời gian đi tra hỏi kẻ đầu sỏ.
Ngày hôm sau.
Lệnh Hồ Lan băn khoăn suốt một đêm không biết có nên mua bữa sáng cho Duy Đường hay không.
Khó khăn lắm mới mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Trời đã sáng.
Cô mở mắt ra nghĩ hồi lâu mới quyết định đi mua bữa sáng.
Nếu không phải chị đây nghèo...
Vì nhiệm vụ, tiến lên!
Lệnh Hồ Lan vùng vậy bật dậy đi mua bữa sáng.
Điện thoại đổ chuông.
Duy Đường: Xuống lấy bữa sáng!
Lệnh Hồ Lan cầm điện thoại đi xuống lầu liếc nhìn.
Duy Đường đứng dưới gốc cây, tay ôm hoa tươi và bữa sáng.
Đẹp trai tới mức cô gái nào đi qua cũng phải ngẩn ngơ.
Lệnh Hồ Lan mau chóng xuống lầu.
Khốn nạn!
Không thể để tên yêu nghiệt này đi làm hại chúng sinh được!
Khi đứng trước mặt Duy Đường, Lệnh Hồ Lan vẫn cảm thấy không chân thực.
"Khụ khụ, không phải nói rằng tôi mua bữa sáng cho cậu sao?"
Lệnh Hồ Lan mặt đỏ bừng.
Duy Đường mỉm cười, điên đảo chúng sinh.
Anh khẽ nhéo má bầu bĩnh em bé của Lệnh Hồ Lan: "Tôi làm mẫu một lần, tư thế chính xác khi mang bữa sáng cho tôi!"
Lệnh Hồ Lan: "..." Tôi có thể nói rằng tôi rất muốn từ chối bữa sáng này không?
Duy Đường dặn dò từng ly từng tí: "Hoa phải tươi, cắt vào buổi sáng, bữa sáng phải được sắp xếp ngay ngắn..."
Dáng vẻ tinh tế khiến cho nữ sinh là Lệnh Hồ Lan cũng phải vã mồ hôi.
"Hừm... Nam thần, ăn sáng có cần... phiền thế này không."
Duy Đường chăm chú nhìn cô.
"Bữa sáng là khởi đầu của một ngày, rất quan trọng, quan trọng giống như chọn người yêu vậy."
Trái tim Lệnh Hồ Lan giật thót, cảm giác như thể được tán tỉnh.
Duy Đường mỉm cười.
Chiêu xoa đầu khiến Lệnh Hồ Lan muốn ngạt thở.
"Tại sao?"
Lệnh Hồ Lan có chút thắc mắc.
giang Mỹ Cảnh không đặc biệt xuất sắc, rốt cuộc có điểm nào đáng để Duy Đường ghi nhớ từ nhỏ tới lớn.
Duy Đừng ngừng lại một lát rồi ngẩng đầu lên nói: "Vì... thú vị."
Lệnh Hồ Lan liền hiểu ngay: Trên đời này ngoại hình đẹp không thiếu nhưng linh hồn thú vị thì không nhiều.
Lệnh Hồ Lan lập tức yên tâm.