Chương 268: Bẩm Tướng Quân,Lục Hoàng Tử Lại Khóc Rồi! (9)

3519 Chữ Cài Đặt
Sớm ban mai từng tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây ngọn cỏ,những giọt sương tụ lại trên lá và mái hiên lục tục rơi xuống khiến thời tiết có điểm lạnh lẽo.

Phủ tướng quân rất lớn trang hoàng lộng lẫy uy nghiêm nhưng qúa mức an tĩnh lạnh lẽo,bởi gia chủ rất lâu mới từ biên cương trở về an dưỡng nghĩ ngơi vài ngày.Lễ tết cũng không,trừ phi đặc biệt quan trọng điển hình như Bệ hạ cho mời giống với lần này vậy,Tạ phủ đặt ở kinh thành không lo nhưng biên cương thì không thể vậy,dư ngiệt ngoại bang nhiều lần hăm he dòm ngó nhưng khổ nổi gặp Tạ Huyền Diệp.Đánh lần nào thất bại thảm hại lần đó khiến họ tâm sinh chán nãn,nhiều lần bí mật phái sứ giả viết thư cầu bắt tay làm hoà.

Mong Tạ Huyền Diệp châm trước lên thuyền phối hợp với họ đánh chiếm giang sơn,thành công mỗi bên một nữa tự mình cai trị vô quản lẫn nhau.Chỉ là khi ấy y thẳng thắng cự tuyệt lời mời tạo phản vì không muốn trở thành kẻ đại nghịch bất đạo,nhưng giờ thì khác rồi…Càn Đức,giang sơn lẫn ngai vàng và con trai ngươi bản tướng tất cả đều muốn.

Trong phòng bếp đang ngào ngạo truyền tới hương thơm của thức ăn,mặt bàn trãi đủ sắc thái hương vị mỗi món một vẻ hấp dẫn vô cùng.Nhưng tất cả đều thống nhất cắt chúng thành hạt lựu nhỏ đem sào nấu,ninh hầm đến mềm nhừ ăn chung với cháo trắng tạo nên món ăn đơn giản mỹ vị.

Mặt trời càng quang sương mù dày đặc tan đi,cấp gian bếp đem lại điểm dịu dàng ấm áp.

Ngồi ở bàn ăn Tạ Huyền Diệp cố tình thả chậm động tác đút từng muổng nhỏ cấp cháo cho tiểu nhân nhi ăn,đáy mắt ôn nhu dịu dàng đày ắp như muốn tràn cả ra ngoài.Khi trước chán ghét phiền toái muốn đuổi vội người đi bao nhiêu thì bây giờ lại hận bấy nhiêu,hơi cúi đầu rũ mắt vừa gạt cháo đút cậu ăn.Cố tình kéo dài thời gian quên luôn đám người ăn mặc chỉnh tề đứng đợi ngoài sân.

Dẫn đầu đích thị là Lý công công tổng quản thái giám tâm phúc bên cạnh Hoàng đế,phụng theo khẩu dụ hôm nay chính thức đón Lục hoàng tử Càn Tây Đường trở về hoàng cung.Xa cách không gặp mấy ngày mà Thừa tướng,bệ hạ cùng nương nương đã nhớ cậu đến phát điên tâm trạng lo âu thổn thức,sợ cậu ở phủ tướng quân bị người khi dễ ngược đãi ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Mặc kệ Lý công công truyền tin về thế nào thì họ vẫn lo lắng như cũ,sợ hài tử khóc nháo nên chiều nhưng chuyện gì cũng có giới hạn,thân là hoàng tử nhất thiết phải trụ ở hoàng cung mới hợp lí thoả đáng.Ai đời hoàng tử ấu niên vô bệnh vô tật đi trụ bên ngoài cách xa phụ mẫu thân sinh bao giờ? huống chi người đó lại là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt bệ hạ luôn muốn diệt trừ đâu?

Lý công công tay cầm phất trần im miệng lẳng lặng chờ đợi,nhưng một canh giờ trôi qua tiểu hoàng tử vẫn còn đang ăn hoặc đúng hơn là vị kia vẫn tiếp tục đút,trong lòng sinh tâm bực bội nhéo chặt phất trần.Tạ tướng quân đây là cố tình kì kèo muốn quỵt không chịu nhả người đây mà,lúc trước ghét bỏ sao bây giờ lại khác?

Tạ tướng quân ngài làm ơn giao hoàng tử lại cho chúng ta trở về phục mệnh đi,ăn có bữa sáng lâu như vậy làm cái gì chứ?chờ lâu sợ về trễ sẽ bị bệ hạ trách mắng,lấy hết can đảm vẫn là lên tiếng chen ngang vào nói “Tướng quân Lục hoàng tử ăn nãy giờ chắc đã no bụng rồi,vẫn nên sớm trở về đi thôi”

Tạ Huyền Diệp như không nghe thấy,hành động phi thường chậm chạp nhưng nồi cháo bao lớn chứ?hơn nữa oa nhi 2 tuổi đói ăn nhiều hơn bình thường xíu,dạ dày nhỏ chứa được bao nhiêu?vả lại cũng đâu thể nào bắt một đứa bé 2 tuổi ăn hết nguyên bàn thức ăn được?

Khó chịu mất mát,suy tư trong chốc đến cùng vẫn gật đầu lên tiếng đáp “Được rồi mang về đi” y đến hiện tại cũng chưa rõ ràng lắm cảm giác mất mát rốt cuộc là vì cái gì?một cái tiểu hài 2 tuổi dễ thương thông minh chút có gì đặc biệt hơn người đâu?tiễn rồi thì thôi,cớ chi phải thương tâm mất mát vì nó chứ?vô dụng như vậy đáng giá sao?

Thay vì mơ tưởng viễn vông không bằng suy nghĩ kế hoạch tạo phản tốt hơn nhiều.

Hơi cúi thấp đầu nhìn tiểu nhân nhi ăn đến hai má căng phồng như chuột lang ánh mắt sáng rực cong vớn trông rất thích,tay nhỏ cầm chắc chiếc bánh bao sữa nóng hổi há miệng cắn một ngụm lớn,hương vị thơm ngon khiến cậu vui đến nổi sảng khoái tinh thần.

Sách một tiếng,chẳng lẻ trong cung bị người ngược đãi ức hϊếp ăn không đủ no hay sao?mới chỉ vì cái bánh bao sữa đã cao hứng đến vậy rồi?

Nhất thời quên ý thức việc y vừa giao trả mình cho Lý công công,mãi cho đến khi bị bế đi thật xa mới giật thót quay đầu lại nhìn,y vẫn ở đó vẫn ngồi chổ cũ dùng ánh mắt phức tạp mờ mịt nhìn cậu.Mễ Lạc Tranh cảm giác bản thân mình vừa bị bỏ rơi,khó chịu muốn khóc nhưng e ngại Lý công công mật báo,lỡ khiến phụ hoàng hay phụ thân tức giận thêm chán ghét y thì sao?

…----------------…

Trở về hoàng cung hưởng thụ chúng tinh phủng nguyệt,trăm ngàn sủng ái một thân muốn gì có đó,Hoàng đế và Thừa tướng thậm chí hận không thể vì cậu hái sao trên trời giao xuống làm quà.Bọn họ cứ thế cùng nhau bế cậu đi hoàn toàn không chừa cho Bạch Liên Hoa chút cơ hội nào,mãi cho đến khi trời nhá nhem tối Hoàng đế mới hậm hực tiếc nuối trả hài tử lại cho nàng.

Dù không muốn nhưng gần trăm quyển tấu chương chất đầy Ngự thư phòng vẫn chưa phê a,lần đầu gã sinh cảm giác mệt mỏi chán ghét vì ngai vàng này,nhưng chỉ một chút mà thôi.

Hành động của Hoàng đế trực tiếp đẩy cậu lên đầu sóng ngọn gió,trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của toàn bộ phi tần hậu cung,đặc biệt là Lưu Quan Quan tâm như lửa đốt bởi nàng vẫn chưa mang thai không có long tự tranh sủng chú ý,bệ hạ thích nàng là thật nhưng hiện tại chỉ dừng ở mức "thích"chuyện nam nữ.Lỡ chẳng may hồ đồ lập Càn Tây Đường làm Thái tử thì con trai nàng tương lai làm sao bây giờ?

Dám chắc không riêng gì Lưu Quan Quan mà toàn bộ phi tần hậu cung đều nghĩ như vậy,sợ Hoàng đế sủng cậu đến vô pháp vô thiên đem ngai vàng giang sơn truyền lại,đã thế Thẩm thừa tướng còn hùa theo nhất trí ủng hộ Hoàng thượng làm xằng làm bậy nữa chứ?

Sỡ dĩ khi trước bọn họ dám trắng trợn công khai ức hϊếp Bạch Liên Hoa một phần do tính cách nhu nhược mềm yếu của nàng,phần lại vì Hoàng đế ngoảnh mặt làm ngơ e rằng còn không biết đến sự tồn tại của nó đi?mặc dù thất sủng đì vào lãnh cung nhưng dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia,bị ghét bỏ thì vẫn như cũ là con của Hoàng thượng không tới phiên họ chỉ mũi động chân.

Kể từ vụ Tam hoàng tử Càn Dương bị phạt cấm túc hai năm đến giờ vẫn còn dư ba,đến các hoàng tử công chúa khác gặp cậu liền chọn đường vòng,không dám cậy mặt bối phận tác oai tác quái.

Bị Hoàng đế vắng vẻ gần một tuần nay khiến Lưu Quan Quan tâm trạng bực tức,hậm hực khó chịu đến tận nữa đêm vẫn chẳng tài nào nhắm mắt ngủ nổi,hôm nay vẫn vậy Hoàng đế tới tẩm cung nàng nhưng lại không lâm hạnh rờ mó ai vui cho nổi?cuối cùng ngiêng người bàn tay đưa sang chạm nhẹ vào l*иg ngực Càn Đức,ngón tay chọc hạ vân vê nói “Bệ hạ đêm hẳn còn dài chi bằng chúng ta hâm nóng tình cảm,làm một hồi có được hay không?” thanh âm nàng nhu mượt dụ hoặc nhưng với Càn Đức hiện tại vô tác dụng,đầu óc mãn nhãn toàn bóng dáng thiên chân khả ái và nụ cười khanh khách của tiểu nhân nhi.

Ôm còn không đủ hơi đâu dư dã tâm trí để mắt nàng?đêm nay đến chẳng qua vì lật thẻ bài may mắn bốc trúng thôi.Ngẩm nghĩ ngày mai lại gặp được tiểu hoàng nhi vui đến nổi chìm vào mộng đẹp,bỏ qua luôn hành động mời chào của nàng,thậm chí nhắm mắt rồi nhưng khoé môi vẫn khẽ cong lên nở nụ cười nhạt trông rất vui vẻ.

Lưu Quan Quan trơ mắt nhìn Hoàng đế ngó lơ không quan tâm nàng,cảm giác bất an trổi dậy,bình thường khıêυ khí©h làm vậy bệ hạ sớm đã nhịn không nổi cùng nàng lâm trận chứ nào giống bây giờ đâu?thà đi ngủ cũng nhất quyết không chạm vào nàng?chẳng lẻ bản thân đã mất giá xuống cấp khiến bệ hạ mất hứng rồi sao?

Suy nghĩ hổn độn rối như tơ vò nghĩ không thông lại càng không dám đi ngủ,thức trắng cả đêm mãi cho đến khi gần sáng nặng trĩu chợp mắt.Kết qủa chưa được bao lâu đã bị tiếng kêu của Lý công công đánh thức,bắt buộc ngồi dậy hầu hạ Hoàng thượng mặc y phục khoác lên long bào.Cố gắng làm song Càn Đức cũng rời nhịn không nổi nữa nằm lăn ra giường tiếp tục ngủ,tất cả là tại thằng nhóc khốn kiếp kia nếu không phải nó thì nàng sao có thể rơi vào hoàn cảnh này chứ?

…----------------…

Trong sân cung “Trúc” có trồng hai cây cổ thụ là đa và hoa gạo kích thước to lớn vô cùng,cành lá xum xuê rợp bóng râm mát kết hợp gió nhẹ thổi qua,ngồi dưới gốc cây an nhiên hưởng thụ ngủ trưa qủa thật không còn gì bằng.Hoa cỏ màu sắc trồng xung quanh khá nhiều từng con ong bướm vờn quanh hút mật,mỗi sớm sương tan đậu lại dưới ánh nắng rọi trở nên lấp lánh hoà diệu nhịn không được ghé mắt vài lần.

Bạch Liên Hoa đối đãi người mình chẳng hề khắt khe,toàn bộ cung nhân đều được ban toạ cùng nàng ngồi dưới gốc cây hưởng thụ râm mát nhấm nháp hoa qủa,nương nương nhà họ không thích giao du qua lại với những phi tần khác,dù ai khích bác châm chọc sẽ chỉ lắc đầu cho qua.Mặc kệ họ nói cái gì nàng vẫn giữ nguyên một bộ tĩnh tâm không màng thế sự,quyền cước đánh vào bông khiến đám phi tần tức đến hộc máu.

Trong cung hiện tại tính tuổi tác cậu là nhỏ nhất,những vị hoàng huynh hoàng tỷ khác sớm vài ba năm đã tới Lâm Viện đi học rồi,nơi này dành cho dòng dõi hoàng gia và hài tử quan lại từ ngũ phẩm trở lên mới đủ tư cách tới.

Mấy ngày nay công vụ bận rộn thiên tai lũ lụt sảy ra cuốn trôi nhà dân,tổn thất nghiêm trọng báo hại Càn Đức vôi đến sứt đầu mẻ trán,may thay nơi này gần khu quản hạt của Tạ Huyền Diệp dù cách xa chút nhưng Càn Đức vẫn kiên quyết ném nồi,giao việc cứu trợ dân chúng cho Tạ Huyền Diệp toàn quyền sử lí.Bắt ngay trong đêm lập tức lên đường nhưng không hề có ý định mở kho chẩn lương hay hỗ trợ giúp đỡ y,không có lương thực của trẫm trợ giúp xem ngươi soay sở thế nào?

Ý này là Thẩm Uy ra vốn nghĩ hung hăng làm khó chút thôi,ai nghờ Hoàng đế tàn nhẫn nhỏ mọn đến nổi đóng kho lương,quốc khố một đồng hay hạt gạo cũng chẳng muốn chi ra đâu?

Ném nồi song ngày hôm sau khi vừa tan triều vừa lúc nghĩ ngơi dùng thiện,Càn Đức liền sai Lý công công phái người đi hỏi tình hình “Trúc” cung dạo gần đây,biết bệ hạ quan tâm nên Lý công công đã sớm chuẩn bị liền khom lưng cung kính nói “Dạ bẩm mọi thứ về mặt sức khoẻ hay ăn uống đều tốt,nhưng ban đêm Lục hoàng tử thường xuyên ngủ mớ lẩm bẩm, nói cái gì Huyền Diệp ca ca là thiên hạ đệ nhất soái–”

Lời còn chưa song đã bị tiếng đập lớn phát ra cắt ngang,Càn Đức giật mình ánh mắt nghi hoăc triều hướng Thẩm Uy nhìn sang,trẫm là thân cha chưa kịp phẫn nộ thì thôi Thừa tướng ngươi làm vậy là có ý gì?

Nóng lòng nhớ con nhất thời thất thố nhưng đầu óc vốn sẵn thông minh,vẫn giữ thần sắc phẫn nộ chắp tay uất ngẹn nói “Vi thần đây là bất bình thay cho bệ hạ,họ Tạ này biết Lục hoàng tử được thánh ân hậu ái nên cố tình bày mưu tính kế tiếp cận…mục đích dơ bẩn không thuần,thần sao có thể trơ mắt dững dưng nhìn Tạ Huyền Diệp gây bất lợi cho người chứ?bệ hạ à…” vừa song hốc mắt liền phối hợp đỏ lăn dài trượt xuống,bày ra một bộ trung can nghĩa đảm thấy chết không sờn khiến Hoàng đế mũi lòng cảm động,nhưng đồng thời lâm vào hổ thẹn tự trách.

Thẩm thừa tướng luôn vì gã suy nghĩ quan tâm chăm sóc đến thế,không vì quyền cao chức trọng mà kiêu căng luôn vì giang sơn xã tắc,sợ gã chịu thiệt thòi đã không tin thì thôi vậy mà còn nghi ngờ lòng tốt của hắn?trung thần bậc này cầu mong gì hơn nữa chứ?

Nghi ngờ nhỏ bé tan biến,vỗ mạnh lên vai hắn trịnh trọng cảm động nói “Thẩm Uy trẫm đây qủa thật không nhìn lầm ngươi.”

Thẩm Uy nhìn Càn Đức cười không kiêu ngạo vô siểm nịnh đáp “Vì bệ hạ thần nguyện ý nhảy vào nước sôi lửa bỏng,tiếc chi mạng tồi nhỏ bé này?”

Kẻ sướиɠ người hoạ đáp tới đáp lui tràng cảnh muốn bao cảm động liền có bấy nhiêu,thậm chí dẫn lây ảnh hưởng đến toàn bộ cung nhân hầu hạ xung quanh,hốc mắt bọn họ đỏ au cảm động nghĩ không ngờ lại có thể chứng kiến cảnh quân thần như thế này.

Đứng sau lưng Hoàng đế Lý công công nước mắt dàn dụa cảm động cúi đầu khóc,thực tế trong lòng đang chửi "Nương nó không nghờ Thẩm thừa tướng lại có kĩ năng thần sầu đỉnh cao này,qua mắt lừa gạt luôn cả Hoàng đế"nếu không phải đã sớm biết bộ mặt thật thì e rằng ông cũng bị Thẩm Uy cảm động lây rồi.

Nói dối như thần mặt không đổi sắc di truyền cho cả đời sau,Lục hoàng tử chẳng phải đã kế thừa tài năng thiên bẩm này rồi hay sao?

Nhớ lúc ở phủ tướng quân…chậc,dù Hoàng đế hay Đại tướng quân cũng đều bị hai cha con Thẩm gia cấp xoay quanh thôi,tương lai sau này không biết sẽ ra sao đây?

…----------------…

Mặc kệ sóng gió hậu cung Mễ Lạc Tranh hiện tại muốn trốn ra ngoài gặp y là điều không thể,hơn nữa Tạ Huyền Diệp đã bị phụ hoàng cưỡng ép đi làm nhiệm vụ cứu tế rồi,thời gian rất lâu nếu không có việc chắc sẽ không tới kinh thành làm cái gì nữa.

Đầu óc mãn nhãn toàn hình bóng y muốn bản thân mình lớn lên thật nhanh để làm,đến nổi “làm” cái gì thì đợi đến khi đó mới biết được hehe.

Quét mắt nhìn sang vị mẫu phi đang nhàn nhã hưởng thụ này,tính cách không được bù lại thật lòng thương con vì con suy nghĩ rất dễ mềm lòng,trong nguyên tác nàng sỡ dĩ hắc hoá là vì tình thế ép buộc mất con dồn đến đường cùng mà thôi.Nay cậu thay thế hài tử vẫn sống,vì tương lai tốt đẹp sau này nàng lại lần nữa bước lên con đường "làm phản"kia.

Dù gì chăng nữa Bạch Liên Hoa vị mẫu thân này cậu tiếp nhận rồi,sẽ bảo hộ không để nàng rơi vào kết cục giống như kiếp trước.

Sớm nay Càn Đức vừa bãi triều đã vội cùng Thẩm Uy đi tới cung Trúc",nếu không phải e ngại hình tượng giáo dưỡng bao năm thì gã cùng Thẩm Uy đã co chân chạy thật nhanh rồi,gần đây vì vụ thiên tai lũ lụt cứu chẩn bận đến sứt đầu mẻ trán nào có thời gian tới xem hài tử đâu?

Thẩm Uy cũng thế,vì hình tượng "trung thần nguyện vì người nhảy vào nước sôi lửa bỏng"hắn không thể không ở cạnh Hoàng đế tháp tùng bồi giá cùng Càn Đức giải quyết chính vụ,nữa bước không rời,đâu thể nào quăng gánh tự mình chạy tới hậu cung?há có lí nào Thừa tướng thay mặt Hoàng đế tới hậu cung thăm Hoàng tử đâu?

Hai người một trước một sau nối dài phía là đám cung nhân do Lý tổng quản dẫn đầu,vừa bước tới cửa đã nghe tiếng khóc ngẹn ngào từ trong phòng truyền ra.

Ngó vào mới thấy hoá ra là tiểu nhân nhi được mẫu phi ôm vào ngực đang khóc,do Càn Đức muốn vì cậu tạo bất ngờ nên ra lệnh Lý tổng quản không cần thông báo,Bạch Liên Hoa và đám nô tài cung “Trúc” thấy gã dự định qùy xuống hành lễ thì Càn Đức ra hiệu không cần.

Công vụ bận rộn hiện tại mới có thời gian đến thăm nay chứng kiến tràng cảnh này đau lòng lắm chứ,cùng Thẩm Uy nhẹ bước đi qua ngồi xuống mép giường đưa tay đón cậu bế qua đặt lên đùi mình,tiểu nhân nhi hơi hoảng ngẩng đầu nhìn thấy là gã lúc này mới dừng lại chút nhưng rất nhanh đã “oa oa” khóc tiếp.

Thanh âm chọc người đau ngứa tâm hoảng,chỉ muốn ôm cậu vào lòng an ủi và Càn Đức xác thật làm vậy,bắt chước động tác của Bạch Liên Hoa hai tay nhẹ vỗ lên lưng cậu.Tiểu nhân nhi như an tâm hơn theo bản năng cọ cọ vùi đầu vào trong ngực gã,nỉ non nói “Phụ hoàng…con…con là đồ bẩn thỉu xấu xí không ai cần sao?”

Càn Đức giật thót vội hỏi “Sao có thể?là ai dám nói bậy trước mặt hoàng nhi của trẫm?” yêu thương chiều chuộng không kịp lại có kẻ gan to bằng trời dám ức hϊếp con trai Càn Đức?ha chán sống rồi?tốt nhất ngươi nên cầu nguyện đi,bằng không để ta tìm ra được trẫm thề nhất định sẽ tru di cửu tộc,đào mồ cốt tổ tiên nhà ngươi!!

Nghe gã quan tâm khuôn mặt nhỏ tức khắc nhăn thành một đoàn,mắt đẹp đỏ lên ủy khuất vùi chặt đầu vào trong ngực gã nức nở lên án “Ô…oa…là phụ hoàng…phụ hoàng chán ghét chê nên không thèm tới thăm hài nhi a…”

“Nói đi…người muốn bỏ rơi con rồi đúng không?”

Nghe thanh âm ngẹn ngào đó Càn Đức đau lòng không thôi,cẩn trọng ôm vì cậu sát đi nước mắt.Đã rất nhiều năm gã luôn muốn trãi nghiệm cảm giác làm một người cha bình thường,nhưng uy nghiêm khiến đám nhân nhi sợ hãi không dám tới gần.Hiện tại gã làm được rồi,hoá ra cảm giác được con âu yếm làm nủng là thế này sao?

Mễ Lạc Tranh mặt nhỏ nước mắt tèm lem cọ ướt bẩn hết long bào sang qúy,nhưng Càn Đức chẳng hề quan tâm,tùy ý mặc cậu muốn làm gì thì làm ôn nhu xoa đầu hỏi “Buồn vì trẫm không tới thăm nên con mới khóc sao?”

Tiểu nhân nhi không đáp chỉ là tiếng khóc ngừng lại,mím môi dùng hai mắt ướt sủng nhìn gã chọc đến Càn Đức tâm đau.

Đương lúc đám người tưởng tới đây là hết,cậu cũng đã thôi ngoan ngoãn nín khóc ai nghờ Hoàng đế bất ngờ cao hứng cười nói “Vậy ngày mai trẫm hạ chỉ sắc phong con làm Thái tử xem như đền bù được không?”

Mễ Lạc Tranh"???"

Gì?tranh thủ lôi kéo hảo cảm chút thôi sao lại thành Thái tử rồi???ai mượn a??

Thẩm Uy-Bạch Liên Hoa “…” là ngươi tự nguyện hạ chỉ nha,miễn sau này đừng hối hận đến mức treo c*ổ tự vẫn là được.