Quyển 1 - Chương 6

Chỉ có anh, chỉ có anh mới đưa tay ra khi mình đau khổ nhất. Tại sao bây giờ lại thành ra thế này?!

Trần Ngạn nhìn bộ dáng đáng thương và lạc lõng của Đỗ Dĩnh Kha lúc này hắn cảm thấy nơi tiết ra dopamine trong đầu mình bị kí©h thí©ɧ, khiến toàn thân hắn trở nên hưng phấn.

Trần Ngạn không khỏi lặng lẽ chạm vào tóc cô gái, sau đó đưa tay ôm lấy Đỗ Dĩnh Kha, mỉm cười dịu dàng với cô gái và nói: "Hình như có người không thương cháu, bất quá cháu đừng sợ, cháu có thể đi theo chú nhỏ trở về.”

Cơ thể của Đỗ Dĩnh Kha đột nhiên lơ lửng trên không trung, cô được Trần Ngạn ôm kiểu công chúa, toàn bộ cơ thể cô lung lay. Trong lúc vội vàng, Đỗ Dĩnh Kha chỉ có thể hoảng sợ túm lấy tay áo Trần Ngạn, ngước mắt bất lực nhìn Trần Ngạn.

"Đừng... Trần Ngạn... Anh bỏ tôi xuống..."

Đỗ Dĩnh Kha tuy yếu đuối và hay bị bắt nạt, nhưng điểm mấu chốt duy nhất của cô chính là cô không thừa nhận Trần Lan là mẹ kế của mình, vì vậy Trần Lan luôn lấy điều này làm cái cớ để trừng phạt cô.

Vì vậy, Đỗ Dĩnh Kha sẽ không nhận Trần Ngạn là chú của mình nên đã trực tiếp gọi tên của hắn.

"Khó mà làm được, bây giờ cô cùng tôi trở về."

Trần Ngạn mỉm cười độc ác, cúi đầu vào tai Đỗ Dĩnh Kha và thì thầm một câu như vậy.

Khi Đỗ Dĩnh Kha đang bối rối, Trần Ngạn sải bước về phía sau và ôm cô vào ghế sau, sau đó hắn ngồi ở cạnh và đóng cửa lại.

"Lái xe."

Trần Ngạn vừa dứt lời, tài xế đã nhanh chóng khởi động xe, không kịp để Lý Minh Túc lao tới đoạt người.

Khi Lý Minh Túc kịp phản ứng, anh ta chỉ có thể nhìn khuôn mặt tươi cười đắc thắng của Trần Ngạn qua cửa sổ xe khi xe đi ngang qua.

"A Kha..."

Lý Minh Túc không hiểu sao mình lại hoảng sợ, luôn có linh cảm rằng thứ gì đó quan trọng đã bị cướp đi. Anh ta vô thức nắm chặt tay, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể nhìn bọn họ rời đi.

Chiếc xe tăng tốc và dừng lại trên một ngọn đồi ở ngoại ô thành phố một giờ sau đó.

Trần Ngạn đưa Đỗ Dĩnh Kha đến một biệt thự nhỏ ở ngoại ô. Nơi này từng là tài sản của Lý gia, nhưng giờ nó đã bị Trần Ngạn lấy đi để thế chấp.

Trần Ngạn rõ ràng có ý xấu khi đưa cô đến đây.

Trần Ngạn lại bế Đỗ Dĩnh Kha lên và bế cô đến ghế sofa trong biệt thự. Trần Ngạn gọi người phục vụ trà nóng cho cô và nhìn cô dịu dàng, như thể hắn đem cô trở thành công chúa, sau đó yêu thương cô.

Nếu không phải Trần Ngạn vẫn chưa xử lý vết thương ở chân của Đỗ Dĩnh Kha, có lẽ Đỗ Dĩnh Kha đã tin hắn một chút.

Một chiếc xe cao cấp như vậy rõ ràng có bộ dụng cụ y tế trên xe, trong vòng một giờ đi có vô số hiệu thuốc, nhưng Trần Ngạn lại không quan tâm đến điều này mà thay vào đó, hắn cứ nhìn Đỗ Dĩnh Kha "rưng rưng nước mắt".

Haha, quả nhiên là tra nam.

[Đỗ Dĩnh Kha trong lòng gọi hệ thống độc quyền của cô và hỏi: "Hệ thống, tôi muốn xem một chút thông tin về tính cách của Trần Ngạn."]

[Hệ thống trịnh trọng trả lời: “Được, 500 điểm.”]