Quyển 1 - Chương 33

Từ nay Lý Minh Túc không còn người nhà nữa, cảm giác bị thế giới bỏ rơi tràn ngập trong lòng khiến anh có chút mờ mịt.

"Nhưng thưa tiên sinh, hai văn kiện này đều là của gửi Đỗ gia. Trong đó một văn kiện, Lý phu nhân nhấn mạnh ngài nhất định phải xem qua."

"Mẹ... bảo tôi xem? Được rồi, mang văn kiện kia tới đây."

Lý Minh Túc có chút tiêu cực và chán đời, nhưng sau khi nghe được lời dặn dò cuối cùng của mẹ, anh vẫn nhờ người mang đồ đến.

Đó là một chồng đồ mỏng, to bằng hai bàn tay, được gói trong một phong thư màu nâu. Lý Minh Túc nhéo một cái, không đoán được bên trong là cái gì, liền tùy ý xé ra.

Tuy nhiên, khi Lý Minh Túc nhìn rõ nội dung trong văn kiện, động tác của anh lập tức cứng đờ, toàn bộ máu trong cơ thể dường như đều chảy ngược.

Đó là một bộ ảnh được chụp lén. Người đàn ông và người phụ nữ trong bức ảnh đầu tiên trốn vào hòn núi giả và hôn nhau, sau đó cùng nhau vào phòng trên tầng ba.

Ống kính dài chụp từ xa nhưng tình cờ ghi lại được khoảnh khắc hai người đẩy kéo nhau, hiện rõ khuôn mặt.

Đúng vậy, nhân vật chính của bức ảnh là Đỗ Dĩnh Kha và Trần Ngạn.

"Ra ngoài! Tất cả ra ngoài!"

Hai mắt Lý Minh Túc đỏ hoe, đột nhiên điên cuồng yêu cầu mọi người rời khỏi đây. Mặc dù mọi người không biết nguyên nhân, nhưng họ biết rằng Lý Minh Túc vừa mất mẹ. Không ai muốn gặp rắc rối nên đã sôi nổi chạy ra ngoài.

Lý Minh Túc cầm phong thư với đôi tay run rẩy. Sự đau đớn và tức giận dâng lên trong lòng anh như bị một bàn tay bóp chặt trái tim anh, đau đến mức khó thở.

[Đinh]

{Hệ thống nhắc nhở: Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân vật mục tiêu công lược quan trọng [Lý Minh Túc] giá trị hắc hoá tăng đầy. Độ hảo cảm hiện tại 90 và giá trị hắc hóa 100. }

Lý Minh Túc nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, cuối cùng cảm thấy có chút buồn cười - hóa ra đây chính là ý tứ cuối cùng của mẹ anh, bà vẫn lo lắng anh bị lừa.

Chắc hẳn ai cũng cho rằng chính mình là kẻ ngốc đi?! Bị Đỗ gia lừa một lần còn chưa đủ, thế nhưng còn sẽ bị lừa lần thứ hai.

Trong lòng Lí Minh Túc có một thanh âm không ngừng cười nhạo anh, giễu cợt sự ngu dốt và vô tri của anh, cười nhạo anh bị một người phụ nữ lừa gạt đến xoay vòng.

——Lý Minh Túc a, Lý Minh Túc, nếu không nói thì mày sẽ ở trên thương trường mà thất bại thảm hại, đừng nói Trần Ngạn, mày thậm chí còn bị Đỗ Dĩnh Kha chơi đùa.

——Mày còn nhớ ngày mày đến lấy lại nhà không?! Rõ ràng là mày tới đấy để lấy lại nhà của mình, Trần Ngạn tùy tiện ám chỉ mày vài câu, nhưng mày lại quay đầu đuổi theo người mà không thèm liếc mắt nhìn lại. Khi đó, mày nghĩ mày coi trọng mối quan hệ đó, nhưng bạn gái mày sợ là cảm thấy mày là chướng ngại vật vì cô ta đã có người mới ưu tú hơn.

--Đỗ Dĩnh Kha mỗi phút mỗi giây thật sự không nhịn được a, ngay tại đây, trong nhà Lý gia của mày dây dưa cùng Trần Ngạn. Mày có biết tầm quan trọng của ngôi nhà không?! Mày có biết lúc đó mẹ mày vẫn nằm trên giường bệnh không?! Mẹ mày đang tâm tâm niệm niệm nghĩ đến ngôi nhà này, nhưng mày chỉ nghĩ đến người phụ nữ đó, trách không được trước khi mẹ chết còn lo lắng mày sẽ bị lừa.