Đỗ Thụy Phong có gì mà lưu luyến? Người cha trên danh nghĩa đó đối với cô không tốt chút nào. Nếu cô ngoan một chút, chắc hẳn ông ta có thể cung cấp cho cô những gì cô muốn.
Trần Ngạn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, liếʍ môi, cười nói: "Tôi khuyên cô tỉnh lại đi, sau này muốn sống thoải mái, đừng chọc giận tôi."
Ánh mắt Trần Ngạn đảo đi trong giây lát, hắn nhìn thấy bàn tay của Đỗ Dĩnh Kha - trên làn da mỏng manh có vài vết cắt nông, cũng không biết chúng lưu lại khi nào. Lúc này, hắn thực sự muốn tìm một ít thuốc để chữa lành vết thương cho cô.
Nếu để lại sẹo thì trông rất khó coi...
Tuy nhiên, vào lúc này, Đỗ Dĩnh Kha đột nhiên đưa tay nắm lấy Trần Ngạn, sau đó ngẩng đầu hỏi: "Vậy... Anh có thể buông tha Lý Minh Túc không? Buông tha Lý gia?"
Trần Ngạn dừng tay và quay lại nhìn Đỗ Dĩnh Kha, chỉ thấy đôi mắt cô lấp lánh nước khi cô nhìn hắn bằng ánh mắt hy vọng.
Ồ? Hóa ra nguyên nhân khiến cô thất vọng như vậy là vì sợ không cứu được Lý Minh Túc. Tôi còn tưởng rằng thái độ của Đỗ Thụy Phong đối với cô...
Lý Minh Túc...tốt như vậy sao?
Tốt đến mức cô biết Đỗ gia mất đi phần của cô, tốt đến mức toàn bộ của tài sản Đỗ gia đều rơi vào tay tôi, cô một chút cũng không quan tâm sao?
Thấy Trần Ngạn không trả lời, Đỗ Dĩnh Kha càng mềm giọng hơn và cầu xin: "Cầu xin anh. Tôi biết anh không có quan hệ huyết thống với tôi, nhưng... chú nhỏ, xin hãy giúp tôi."
Chú nhỏ? Bây giờ gọi một tiếng đến thuận miệng.
Trần Ngạn nghe thấy cách xưng hô này thì cười lạnh một tiếng, ngước nhìn Đỗ Dĩnh Kha và tàn nhẫn hất tay cô ra.
Nực cười, cô cho rằng tôi so với cha cô càng khó nói chuyện, càng ghét Lý gia hơn sao?!
Ha, vậy thì cô đoán đúng rồi.
Sự ghen tị trong lòng Trần Ngạn dần dần biến thành những sợi dây, bắt đầu quấn chặt lấy mạch máu của hắn.
Trần Ngạn có chút thích Đỗ Dĩnh Kha, thích đem cô ấy như một con búp bê xinh đẹp. Và chỉ cần là đồ mà Trần Ngạn thích, hắn không thể chịu đựng được việc bị người khác làm vấy bẩn.
Dù là đồ chơi cũng chỉ có thể toàn tâm toàn ý nhìn chính mình.
Trần Ngạn không thể hiểu được. Lý Minh Túc có thực sự tốt như vậy không? Cậu ta chỉ là một vị tướng bại trận, Đỗ Dĩnh Kha có nhất thiết phải để ý cậu ta như vậy không?
Đôi mắt của Trần Ngạn tối sầm lại, hắn siết chặt cằm Đỗ Dĩnh Kha. Vẻ mặt giễu cợt vẫn như cũ, hắn cười lạnh và nói: "Cô cầu xin tôi buông tha Lý gia, dựa vào cái gì ?"
"Đau--"
Đỗ Dĩnh Kha cau mày vì bị hắn nhéo, nước mắt hiện lên trong mắt cô, nhưng cô vẫn không dám cử động, chỉ có thể nhìn Trần Ngạn bằng ánh mắt cầu xin.
"Cầu xin anh, cầu xin anh hãy buông tha anh Minh Túc đi... Tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn..."
"Cái gì cũng có thể làm? A..."
Trần Ngạn cười lạnh, tựa hồ cảm thấy những gì Đỗ Dĩnh Kha nói là cực kỳ buồn cười, hắn dùng ngón tay cái chà xát vào môi cô và nói: "Vậy cùng tôi lên giường cũng có thể?"