Trần Lan nhìn vẻ mặt khó tin của Đỗ Dĩnh Kha, trong lòng rất yên tâm. Cô ta chế nhạo và lặp lại sự thật tàn khốc để cô có thể hiểu được chân tướng.
"Như thế nào sẽ……"
Đỗ Dĩnh Kha lẩm bẩm một mình, sau đó cô chợt nhớ ra dạo này Lý Minh Túc bận rộn thế nào - cô thường xuyên nhìn thấy các giám đốc của công ty Lý gia với vẻ mặt buồn bã đến báo cáo, những cuộc họp trực tuyến không ngừng nghỉ khiến Lý Minh Túc đau đầu, và vô số những cuộc họp trực tiếp, trong nhà thường xuyên nhìn thấy biên lai bệnh viện...
Thậm chí... ngay cả lần đầu tiên chính mình lên xe của Trần Ngạn, Trần Ngạn cũng đề cập đến việc thế chấp nhà với Lý Minh Túc.
Đỗ Dĩnh Kha ngơ ngác đứng trong sân, trong lòng lập tức tràn ngập hối hận và áy náy.
Thì ra là như vậy, hóa ra lại là chuyện lớn như vậy, khó trách dạo gần đây anh Minh Túc có chút ủ rũ.
Tất cả là lỗi của chính mình nếu chính mình nhận ra những điều này sớm hơn thì chính mình đã hiểu được sự vất vả của anh Minh Túc.
Rõ ràng lúc này tôi nên quan tâm, ân cần với anh ấy, nhưng tôi chỉ quan tâm đến cảm xúc của bản thân và mối quan hệ yêu đương giữa hai người, điều này đã khiến anh ấy gặp rất nhiều rắc rối.
"Tôi, tôi đi cầu xin ba, tôi đi cầu xin ba cứu Lý gia..."
Đầu óc Đỗ Dĩnh Kha rất mơ hồ, cô hoàn toàn ngây ngốc. Cô choáng ngợp trước tin dữ quá lớn đến nỗi trong giây lát cô quên mất người đứng đối diện với mình là Trần Lan, và thực sự bắt đầu tự lẩm bẩm với chính mình.
Trần Lan nghe xong gần như muốn bật cười, khoanh tay đứng nhìn con riêng của chồng với vẻ mặt đắc ý và mỉa mai, cô ta nói: "A Kha, sao cô không hỏi tại sao Lý gia lại gặp nạn?"
Đỗ Dĩnh Kha vừa mới bị kí©h thí©ɧ còn chưa hồi phục lại, cô chậm rãi ngẩng đầu, cứng ngắc lặp lại: "Tại sao... Tại sao Lý gia lại gặp nạn?"
Trần Lan đang đợi Đỗ Dĩnh Kha hỏi, cô ta nhìn mặt Đỗ Dĩnh Kha tái nhợt, tựa như người chiến thắng mà phá lệ cười, nói: "Đương nhiên là bởi vì ba cô xuống tay với Lý gia! Mẹ Lý Minh Túc thật ngu ngốc, bà ta lại tin tưởng Đỗ Thụy Phong, kết quả là bị lừa đến mức mất tất cả!”
"Không, không thể nào...Ba sẽ không làm như vậy!"
Trần Lan tựa hồ nhớ tới cái gì, cười lạnh vạch trần Đỗ Dĩnh Kha tự lừa dối, nói: "Tại sao không? Trong thành thị này ai mà không biết Đỗ Thụy Phong tàn nhẫn, chỉ biết tranh giành đoạt lợi ích, hoàn toàn không có tình người."
"Không, tôi không tin, tôi không tin..."
Đỗ Dĩnh Kha lùi lại như thể đã gục ngã, lắc đầu không ngừng để thuyết phục bản thân rằng điều đó là không thể. Tuy nhiên, vào lúc này, tất cả những ký ức vụn vặt hiện lên và kết nối thành một ký ức hoàn chỉnh, thành một mảnh manh mối cố gắng hết sức để nói với bản thân rằng đây chính là sự thật.
Thì ra là thế……
Chẳng trách anh Minh Túc chia tay với cô, chẳng trách cô không bao giờ gặp lại Lý thái thái, chẳng trách các nhân viên của Lý gia nhìn cô với ánh mắt oán hận...
Hóa ra là như thế này...
"Cô có biết tại sao mẹ của Lý Minh Túc lại tin tưởng Đỗ Thụy Phong không?"
Trần Lan thưởng thức bộ dáng tuyệt vọng của Đỗ Dĩnh Kha, từng bước một đến gần cô, sau đó cười khúc khích ra đòn cuối cùng: "...Bởi vì cô và Lý Minh Túc yêu nhau a! Bởi vì bà ta tin tưởng cô!"