Quyển 1 - Chương 2

Bây giờ Lý Minh Túc đi đâu cô cũng sẽ đi theo anh, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng anh cũng được, cô không hy vọng Lý Minh Túc biết.

Điều này sao có thể được ...

Điều đầu tiên Đỗ Dĩnh Kha làm khi xuyên tới là lộ diện. Cô giả vờ không quan tâm đến chiếc xe đạp đang lao từ phía sau. Cô nghiêng người và va vào nó.

"A, đau quá..."

"Này! Cô phải nhìn đường chứ! Chính cô đã va phải tôi nên cô cũng không thể oán trách tôi!"

Bây giờ là mùa hè, Đỗ Dĩnh Kha đang mặc một chiếc váy dài với đôi chân trần, sau khi bị ngã xuống đất, đôi chân của cô rất xinh đẹp, trắng nõn và thon dài dần dần chảy ra vết máu loang lổ làm cô mang theo một loại xinh đẹp đáng thương.

Phía sau có một sự náo động lớn như vậy, Lý Minh Túc không thể không nghe thấy. Khi quay lại, anh nhìn thấy Đỗ Dĩnh Kha đang ngồi trên mặt đất, bên cạnh có người đang đỡ xe đạp, rõ ràng là hắn ta đã va phải người nhưng hắn ta lại không ngừng quở trách Đỗ Dĩnh Kha.

"Cô gái, cô đang muốn ăn vạ phải không?"

"Tôi không có! Tôi, tôi... không sao, mời anh đi trước."

"Cô nói không sao thì tôi đi đây."

Lý Minh Túc cau mày. Mặc dù giữa hai người có mối thù nhưng Đỗ Dĩnh Kha đã từng là người yêu của anh, và cho đến bây giờ anh vẫn yêu cô gái này.

Đỗ Dĩnh Kha quỳ trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt, cô che cái chân bị thương của mình và mím chặt môi, như thể đang chịu đựng nỗi đau tột cùng.

Cô là con gái lớn của nhà Đỗ gia, tuy cuộc sống không mấy tốt đẹp dưới bàn tay của mẹ kế Trần Lan nhưng làn da mỏng manh vốn có trước đó của cô cũng không thể thay đổi, khi bị xe đạp tông phải Đỗ Dĩnh Kha đau đến nỗi cô không thể đứng dậy được.

Tuy nhiên, Đỗ Dĩnh Kha biết Lý Minh Túc ở phía trước nên cô mím chặt môi không dám khóc, vì sợ Lý Minh Túc nhìn thấy mình và lại nổi giận với mình.

Lý Minh Túc nhìn từ xa bộ dáng đáng thương của cô gái, trong lòng cảm thấy mềm nhũn, khi người đi xe đạp đi ngang qua mình, anh đưa tay ra nắm lấy cổ áo của người đàn ông.

"Đυ.ng người xong liền bỏ chạy? Anh có còn lương tâm không?"

Lý Minh Túc mang theo phong thái lịch lãm đặc biệt của một thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu có. Người đi xe đạp vốn rất khó chịu, nhưng quay lại nhìn quần áo của Lý Minh Túc lại vô thức chịu đựng và mỉm cười nói: "Vị tiên sinh này, anh nói sai rồi.. Không phải tôi mặc kệ, chính là cô gái kia không muốn tôi quan tâm."

Lý Minh Túc đẹp trai nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: "Anh cho rằng tôi mù hay tôi điếc?"

Đỗ Dĩnh Kha rất nhanh liền phát hiện cách đó không xa xảy ra chuyện gì, cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Lý Minh Túc trước mặt đang xử lý người đυ.ng phải cô, trong mắt anh hiện lên một tia hoảng hốt cùng khó tả.