Quyển 1 - Chương 10

Cần kéo dài quá trình này vô thời hạn và tận hưởng nó một cách chậm rãi...

Trần Ngạn thu hồi ham muốn hủy diệt trong mắt và từ từ bộc lộ sự dịu dàng giả tạo của mình.

Hắn đưa tay lấy đôi giày bị rơi của Đỗ Dĩnh Kha, sau đó cúi người quỳ xuống trước mặt Đỗ Dĩnh Kha, nhẹ giọng nói: “Công chúa điện hạ, xin cho phép tôi mang giày giúp người.”

Đỗ Dĩnh Kha giật mình khi nghe thấy âm thanh, cô từ từ mở mắt ra và nhìn thấy Trần Ngạn đang cầm giày và quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Như ra hiệu cho cô, Trần Ngạn mỉm cười và nâng cằm lên, bảo cô nhấc chân lên.

Trần Ngạn, người mặc một bộ vest đắt tiền, đang quỳ trước mặt cô mà không hề phàn nàn, hơn nữa còn dịu dàng và ân cần như một người người hầu, điều này khiến Đỗ Dĩnh Kha cảm thấy không chân thực.

Đỗ Dĩnh Kha sửng sốt không nhúc nhích, bởi vì cô không dám động đậy, cô không biết Trần Ngạn muốn làm gì.

Nhưng Trần Ngạn dường như hiểu ra điều gì đó, hắn làm ra vẻ bừng tỉnh, nói: "Đúng rồi, đều do tôi không suy nghĩ cẩn thận. Lòng bàn chân của cô có lẽ đã bị thương. Hay là bôi chút thuốc trước."

Nói xong, Đỗ Dĩnh Kha chưa kịp phản ứng, Trần Ngạn lại một lần nữa bế cô lên như công chúa và nhanh chóng đạt cô vào ghế sau xe trong khi Đỗ Dĩnh Kha vùng vẫy.

Trần Ngạn nhanh chóng đóng cửa lại và nhốt Đỗ Dĩnh Kha ở trong xe, sau đó yêu cầu tài xế lái xe. Chuỗi động tác này vô cùng nhanh chóng, thậm chí còn nhanh hơn khi hắn cùng Lý Minh Túc đoạt người.

"Anh lại đưa tôi đi đâu nữa? Mau thả tôi xuống..."

Đỗ Dĩnh Kha sợ hãi thu mình lại trong góc, kéo khoảng cách xa với Trần Ngạn. Cô không biết rằng chú nhỏ của cô, người mà cô chưa tiếp xúc nhiều, lại có thể đáng sợ đến vậy.

Trần Ngạn không trả lời, hoặc câu trả lời đã ở trước mặt hắn nên hắn cũng không buồn nói thêm gì nữa.

"Két--" Một tiếng phanh gấp vang lên, một chiếc xe thể thao màu trắng dừng lại trước chiếc xe màu đen và chặn bọn họ lại.

Lý Minh Túc rõ ràng đã nhận ra chủ nhân của chiếc xe màu đen trước mặt. Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng lại vô thức ngăn Trần Ngạn lại, có chút xúc động muốn biết trong xe còn có ai.

"Lý thiếu gia, thật trùng hợp, trong thời gian ngắn như vậy có thể gặp được cậu hai lần."

Trần Ngạn hạ cửa sổ xe xuống, mỉm cười nhìn vẻ mặt khó coi của Lý Minh Túc trước mặt và nói: "Tôi vừa mới từ biệt thự ra, tôi rất thích nơi đó. Hay là cậu tiếp tục bán cho tôi đi, tôi sẽ đưa ra mức giá cao.”

Lý Minh Túc nhìn qua cửa sổ xe, ngay lập tức nhìn thấy hai người ngồi ở ghế sau, tóc Đỗ Dĩnh Kha hơi bù xù, môi đỏ mọng, vừa nhìn thấy Lý Minh Túc, cô ấy dường như muốn gọi tên anh nhưng cô ấy lại không dám.

Trần Ngạn dường như nhận thấy rằng ánh mắt của hai người đang giao nhau. Hắn quay đầu lại và chỉnh tóc của Đỗ Dĩnh Kha. Đỗ Dĩnh Kha muốn trốn, nhưng Trần Ngạn lại đi tới và thì thầm vào tai cô: "Nếu cô dám trốn, tôi sẽ hôn cô trước mặt hắn."