Quyển 1 - Chương 2

Hộ sĩ mặc áo màu trắng, Nguỵ Vũ ngồi trên xe lăn, cùng với vị trợ lý mặc trang phục màu đen đang đẩy xe lăn.

Cô xoay chuyển tròng mắt, cũng không màng chính mình còn đang nằm, liền đối với Ngụy Vũ cười tươi. Chỉ tiếc cô rất gầy, làm cặp mắt trở nên quá lớn, đáy mắt lại không có ý cười càng làm nó thêm phần giả dối, giống như một con khỉ nhỏ đang bắt chước cảm xúc của con người.

“Em gái à, đầu em còn choáng ư?” Hộ sĩ trấn an cô, cười ôn nhu, “Vết thương trên người em không nặng lắm, không cần sợ hãi.”

Đường Nhược không nói lời nào —— nói không nên lời, chỉ có thể chớp mắt, hộ sĩ thuần thục mà đem giường nâng lên, kiểm tra thân thể cho cô sau đó mới quay đầu nói với Ngụy Vũ: “Tình trạng giống như cuộc trò chuyện khi nãy, Ngụy tiên sinh……”

“Được rồi, tiếp theo tôi sẽ trò chuyện cùng em ấy, cảm ơn.”

Giọng nói của chàng trai cũng lạnh lẽo xa cách, Đường Nhược thật cẩn thận mà liếc mắt nhìn hắn một cái, lại là không dám nhìn mặt hắn lần nữa, chỉ là liếc đến yết hầu của hắn cùng với cổ áo màu xanh lam.

“Tôi tên Ngụy Vũ. Thật xin lỗi, vừa rồi đυ.ng trúng em.”

Xe lăn chậm rãi tới cạnh giường bệnh, ánh nhìn của Đường Nhược nháy mắt đã bị thu hút bởi những nút bên trên tay vịn xe lăn, ngón tay Ngụy Vũ đang ấn một nút trong đó, đốt ngón tay thon dài xinh đẹp tựa như cây trúc, móng tay được cắt dũa chỉnh tề sạch sẽ, không giống cô để móng dài, trong kẽ móng còn chứa những cặn bẩn.

“Cơ thể của em trầy da một chút, còn bị chấn động não, nhưng sẽ không có di chứng, chỉ cần nghỉ ngơi tốt uống thuốc đúng giờ là có thể khôi phục.”

Thấy em gái nhỏ trước mặt vẫn không có phản ứng, Ngụy Vũ dừng một chút, thấy cô nâng lên mí mắt tới mới tiếp tục nói: “Tiền thuốc men tiền nằm viện tôi sẽ chi trả hết, em không cần lo lắng.”

Rõ ràng là cô đột nhiên lao ra đường cái, nhưng mà Ngụy Vũ vẫn rất tốt bụng mà chi trả tất cả chi phí, rốt cuộc muốn cô chịu trách nhiệm trên cơ bản không có khả năng —— quần áo trên người cô vừa cũ vừa rách nát, mái tóc càng giống rễ tre, bất luận là gương mặt hay tay chân đều gầy đến mức khó thể tin được.

Đường Nhược gật đầu, nhìn hắn không biết làm sao, giống như bị xe tông choáng váng.

“Em còn nhớ tên mình là gì không? Còn cố số điện thoại và địa chỉ người nhà nữa.”

Cô cắn cắn môi lại bắt đầu cười, chẳng qua lần này cô ngồi dậy nửa người, cho nên Ngụy Vũ có thể thấy rõ sự sợ hãi trong tròng mắt nhạt màu ấy, dù hàng lông mi liên tục chớp cũng không thể che dấu, ngược lại còn phủ trước mắt một tầng ám ảnh.

Đợi nửa ngày không thấy câu trả lời, hắn lúc này mới nhíu mày: “Em không muốn về nhà, phải không?”

Đường Nhược gật đầu lại lắc đầu, cuối cùng nâng lên ngón tay chỉ chính mình yết hầu, tế ngón tay nhỏ gầy tựa cành khô nhẹ nhàng run rẩy, phảng phất gập lại liền gãy.

“Em…… Không thể nói chuyện được sao?” Lúc này đến phiên Ngụy Vũ ngây ngẩn cả người, trợ lý ở phía sau vội vàng từ trong túi móc ra giấy bút giao cho hắn.

“Em gái nhỏ, em biết viết chữ không?”