Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh Công Lược: Nam Chủ Bệnh Kiều Đang Hắc Hoá

Chương 4: Tuyến đường xe buýt số 44 (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nước mắt trong mắt người phụ nữ càng trở nên mãnh liệt, thân mình càng run lên như lá trước gió, giọng điệu run rẩy nói: "Này, chủ tài xế, tôi muốn xuống xe, tôi muốn xuống xe..."

Tài xế vô cảm nhìn phía trước, không để ý đến cô ta.

"Có, có, có… quỷ, trên xe này có quỷ đấy!" Lúc người phụ nữ mặc váy trắng nhìn sang, người phụ nữ thất thanh hét lên, cô vội đập cửa, "Tôi muốn xuống xe! Tôi muốn ra khỏi xe! Mở cửa! Mở cửa đi!"

"Mẹ nó! Sao tối nay nhiều tên bệnh thần kinh thế chứ!" Người phụ nữ trung niên đứng dậy, quát: "Câm miệng! Cô mẹ nó lại kêu thêm câu, tin lão nương cắt lưỡi cô luôn không!"

Người phụ nữ sợ tới mức sững người, lúc này, tài xế đột nhiên quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vô cảm nói: "Không đến trạm không dừng xe."

Giống như một cái xác chết mở miệng nói một giọng không có phập phồng, nhìn khuôn mặt đã chết của người tài xế, người phụ nữ kinh hãi mở to mắt, rồi loạng choạng đi về phía sau xe buýt.

Trong số những người này, người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối trông bình thường nhất, người phụ nữ chạy đến chỗ ngồi ở hàng ghế cuối, lúc chuẩn bị ngồi cạnh người đàn ông.

Người đàn ông đột nhiên di chuyển, hắn xoay người, dựa lưng vào cửa sổ, nâng hai chân lên xếp trên chỗ ngồi, đôi chân thon dài thẳng tắp lập tức chiếm hết mấy chỗ ngồi.

Dù vẫn cúi đầu, bóng vành mũ che khuất gương mặt, nhưng sau khi quay mặt sang một bên, góc độ này có thể làm người nhìn rõ đường quai hàm uyển chuyển duyên dáng của hắn.

"Chào, chào anh, tôi muốn ngồi đây, anh cho tôi ngồi đây được không? Làm ơn, trong xe này có quỷ, có quỷ á, tôi không lừa anh, thật đấy!"

Thấy người đàn ông thờ ơ, người phụ nữ cắn môi, muốn vươn tay đẩy người đàn ông ra nhưng không hiểu sao không dám duỗi tay, cuối cùng cô ta ngồi trước mặt người đàn ông.

Ngay sau đó, một nam sinh bước lên xe buýt, nam sinh đeo kính gọng đen dày cộp, đầu tóc bết dầu như chưa gội mấy ngày, mặt nổi đầy mụn, ôm trong ngực một tiểu loli ăn mặc váy công chúa.

Tiểu loli mang chiếc mũ quả dưa nằm bất động trên vai cậu, như thể đang ngủ.

Nam sinh ngồi ở hàng đầu tiên của băng ghế sau, cậu ngồi bên cửa sổ, tiểu loli ngồi bên cạnh cậu.

Khi đặt tiểu loli xuống, cậu phát hiện nữ sinh mặc giáo phục* đang nấp sau ghế ngồi, không khỏi hỏi: "Em gái này, sao lại trốn ở đây?"

*Giáo phục: Đồng phục học sinh

Nghe thấy câu nói của nam sinh, người phụ nữ đang nức nở khẽ sững người nhìn về phía mặt đất, cô không ngờ rằng vẫn còn một người đang trốn ở đó.

“Có, có quỷ.” Nữ sinh ôm mình vào người.

"Em gái đây là xem nhiều phim kinh dị quá rồi à?"

"Thật mà, có quỷ thật mà."

“Ừ, là thật đó.” Nam sinh đột ngột gật đầu, lúc mở to mắt nhìn cậu ta, cậu làm mặt quỷ và nói khẽ, "Ta chính là quỷ đây...”

Nữ sinh hét lên "A" một tiếng, và nam sinh phát ra một tiếng cười khi vừa thực hiện xong trò đùa dai.

“Đồ nhát gan.” Nam sinh không nhìn nữ sinh nữa, quay người lại, sờ vào loli bên cạnh, đeo tai nghe vào tai.

Hạ Lâm Âm đột nhiên đứng dậy đi về phía nữ sinh.

Nhìn đôi chân trần trắng nõn xuất hiện trước mặt, nữ sinh run rẩy môi, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng đáp xuống mặt Hạ Lâm Âm, quỷ muốn động thủ rồi sao?

Trước khi nữ sinh kịp hét lên tiếng chói tai, Hạ Lâm Âm đã bưng kín miệng cô, "Suỵt…"

Kèm theo tiếng nước tí tách tí tách còn có mùi nướ© ŧıểυ, Hạ Lâm Âm nhìn chiếc váy giáo phục ướt sũng của nữ sinh, khóe miệng giật giật, cô đây là có bao nhiêu đáng sợ chứ nha, thế nhưng em gái này trực tiếp bị cô dọa cho đái dầm.

“Đừng sợ, chị cũng là người chơi giống như em vậy.” Hạ Lâm Âm nhẹ nhàng nói.

Nữ sinh nhìn Hạ Lâm Âm không chớp mắt, như thể trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.

“Em có biết đây là xe buýt đường số bao nhiêu không?” Hạ Lâm Âm hỏi, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang che miệng nữ sinh lại.

"4, 4, 4, 4..." Hàm răng trên dưới của nữ sinh đánh vào nhau, nói lắp bắp.

“Đúng vậy, nhiệm vụ của em có phải cũng là "tìm con quỷ trên xe buýt và tiêu diệt nó không?"” Hạ Lâm Âm nhỏ giọng hỏi.

Cái đầu bị dọa cho đến ngốc của nữ sinh cuối cùng cũng phản ứng lại, cô kích động nắm lấy cánh tay Hạ Lâm Âm, vừa khóc vừa cười: "Chị, chị cũng là người chơi sao? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Chị biết chuyện gì đang xảy ra không? Em ngủ một giấc liền đến nơi này, em không muốn chơi game kinh dị, em sợ quá, sợ quá, em muốn về nhà cơ…"

Mặc dù cánh tay bị nữ sinh nắm lấy rất đau, nhưng Hạ Lâm Âm vẫn vỗ vai an ủi cô, "Cũng như em thôi, không hiểu sao chị lại bị cuốn vào con game này, chị cũng rất sợ hãi đấy chứ."

“Chị cũng sợ à?” Nữ sinh ngơ ngẩn nhìn Hạ Lâm Âm, “Chính là không nhìn ra tới luôn."

Hạ Lâm Âm cười gượng gạo, không trả lời, cô làm sao có thể không sợ được.

Nữ sinh cúi đầu, đỏ mặt nói: "Chị lợi hại quá đi."

“Các người cũng là người chơi?” Người phụ nữ mặc vest lao về phía Hạ Lâm Âm, đôi mắt khóc sưng đỏ tỏa ra ánh sáng mừng như điên, "Tôi cứ nghĩ mình là người duy nhất xui xẻo bị quăng tới nơi này, không ngờ còn có những người khác. Các người có biết cách thoát ra không? Tôi không muốn ở đây nữa!"

Người phụ nữ đột nhiên sờ soạng trên người Hạ Lâm Âm, "Cô bình tĩnh như vậy, trên người có phải có pháp khí gì hay không? Phải không! Mau lấy ra, lấy ra!"

Hạ Lâm Âm bị người phụ nữ sờ nổi lên hết da gà, cô cau mày nói, "Tôi không có pháp khí nào cả."

"Tôi không tin! Cô nhất định có!" Người phụ nữ hét lên, giật lấy ba lô của Hạ Lâm Âm, mở nó ra và thô bạo đổ hết đồ bên trong.

Nhìn vào đống mỹ phẩm, người phụ nữ thất thần lẩm bẩm: “Tại sao lại không có chứ?"

Đột nhiên, cô ta nắm lấy vai Hạ Lâm Âm lắc lắc, "Cô giấu nó ở đâu rồi? Hiện tại chúng ta đều ở trên cùng con thuyền, cô có thể đừng ích kỷ như vậy được không! Có bảo bối thì lấy ra đi!"

"Tôi đã nói là tôi không có rồi! Trên người tôi chỉ có nhiều như vậy, còn có thể giấu ở đâu?" Giọng nói của Hạ Lâm Âm tràn đầy tức giận bị kìm nén, cô sắp bị người phụ nữ này làm cho phun ra, vì câu nói của người phụ nữ mà trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, quả thật như ăn phải phân ruồi ghê tởm.

“Mấy người đang làm gì thế?” Nam sinh tháo tai nghe xuống, quay đầu thắc mắc nhìn ba người đang ngồi xổm trên mặt đất.

Thấy cả ba chỉ chăm chú nhìn mình không nói tiếng nào, nam sinh cũng không quan tâm, cậu bỗng tò mò lại hào hứng hỏi: "Tôi nghe mấy người vừa nói game gì, người chơi gì đó, mấy người chơi game gì vậy? Nghe khá vui đấy, có thể giới thiệu nó cho tôi được không?"



Editor: Ngây thơ vô tội ghê=))
« Chương TrướcChương Tiếp »