【 cô hôn hắn thử một cái xem? 】 rất lâu không trồi dậy, chúa tể hệ thống thình lình xuất hiện, nói.
Mộ Ngôn quay đầu qua, nhìn Bertha đang hôn mê, nhàn nhạt nói, "Hôn không được."
【 lại không phải mõm heo, làm gì hôn không được. 】
"......" Không phải mõm heo mới chịu!?
Mộ Ngôn chỉ nhàn nhạt cười.
Đến trình độ này vẫn còn chưa chịu dỗi nhau với nó.
Tính tình tốt tới mức này, chúa tể hệ thống cũng không khỏi có cảm giác thất bại.
Ký chủ của nó vô dụng như vậy phải làm sao bây giờ?
Vạn nhất ký chủ của nó về sau không qua nổi ải bị người ta gϊếŧ trong nháy mắt thì làm sao bây giờ?
Vô dụng như vậy làm sao chỉnh a.
Lúc này mới một cái vị diện cấp thấp, khéo làm sao cả cái chúc phúc cũng không biết.
Còn biết cái gì?
Đương nhiên, những thứ này chúa tể hệ thống chỉ phỉ nhổ trong bụng mà thôi.
Còn tưởng rằng mình khế ước phải vương giả, kết quả là con hàng thau, hiện tại hối hận còn kịp không?
Công chúa Bạch Tuyết trúng lời nguyền của mụ phù thủy, chuyện này đã nhanh chóng bị quốc vương Bạch Tuyết biết.
Vì thế, quốc vương nhập luôn cả hoàng hậu thanh danh đã hư thấu và Bertha cùng tuyên bố.
Hoàng hậu và công chúa sinh mệnh đã bị Tử Thần mang đi.
Lúc tham gia yến hội ở vương quốc Hoa Hồng lần đó, âm mưu của hoàng hậu đã bị mụ phù thủy vạch trần.
Thanh danh đã hư thấu, huống chi hoàng hậu cũng không còn mỹ mạo như xưa nữa.
Vừa mới tới vương quốc Bạch Tuyết- Mộ Ngôn: "......"
Nữ nhi...... Không phải, nhi tử cũng không cần?
Nói cho đã yêu thương công chúa Bạch Tuyết đâu?
Mộ Ngôn trầm mặc nhìn Bertha trong xe ngựa thật lâu, thật lâu...
Hiện tại ném lại chỗ này còn kịp không?
Chúa tể hệ thống: 【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, cô là tính toán không chịu trách nhiệm sao? 】
【 tục tưng ở trên xe ngựa, sống là người của cô, ngủ rồi cũng là của cô. 】
Mộ Ngôn: "Tôi nhưng chưa từng thừa nhận."
【 tôi đã giúp cô thừa nhận! 】
"......"
Có lẽ là chúa tể hệ thống cảm thấy Mộ Ngôn quá mức vô dụng, cho nên ra sức hung hăng với cô.
Chủ yếu từ đầu đến giờ đều chưa từng thấy Mộ Ngôn giận dữ dù chỉ một lần.
Tốt đi.
Mộ Ngôn nhìn nhìn người đẹp ngủ trên xe ngựa.
Đi qua cõng Bertha lên, đi vào một nhà cửa hiệu cắt tóc.
Chủ hiệu cắt tóc nhìn thoáng qua Bertha đang nhắm mắt lại, nằm gác lên cổ của Mộ Ngôn.
Biết sinh ý tới, gương mặt tươi cười ra đón chào, "Các cô muốn làm gì nào?"
Mộ Ngôn đem Bertha trên người đẩy qua, "Cắt tóc cho cô ta."
Chủ cửa hiệu hơi có vẻ ngạc nhiên, chỉ nhìn thấy ngón tay của Mộ Ngôn chỉ ra bên ngoài, vừa lúc có một thiếu niên thân sĩ quý tộc đi ngang qua cửa.
"Như anh ta vậy."
Chủ tiệm há hốc miệng, "Nga nga, thượng đế của ta, cô xác định?"
"Ân." Mộ Ngôn nhàn nhạt lên tiếng.
Chủ tiệm trông mặt như đã nhìn thấy điều không thể tưởng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Cắt tóc cho Bertha.
Mái tóc vàng óng ả ngắn đi, vụn vặt rắc xuống trán, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
Hai mắt đang nhắm nghiền, có thể nhìn thấy lông mi thật dài.
Tuấn tú.
"Ôi trời của ta a." Chủ tiệm cắt xong, che lại trái tim mình nhìn nhan sắc của Bertha.
"Anh ta anh ta anh ta......"
Mộ Ngôn ném lại một đồng vàng, trầm mặc đỡ Bertha lên.
Trong lúc thay nam trang cho Bertha, lại kinh diễm cả một đám người hầu bên trong tiệm.
"Nga nga nga!"
"Đây là thiên sứ!"
Mộ Ngôn nhìn nhìn Bertha an tĩnh nằm ở trên giường.
Xác thật rất đẹp.
Nét đẹp yên ả, so với Bertha khi tỉnh, còn đẹp hơn.
Thiếu niên da thịt trắng nõn, thân hình có chút mảnh mai, nhưng rốt cuộc so với Mộ Ngôn cao hơn một cái đầu.
Cuối cùng, Mộ Ngôn trực tiếp mua luôn cho Bertha quan tài thủy tinh, đặt Bertha nằm trong đó.