Chương 26: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (22)

Tần Mộng Trân vốn hẳn là vai chính lại bị mọi người làm lơ. Cô ta không cam lòng muốn bước tới trước mặt Tô Mộc, nhưng lại bị mấy nữ sinh kia đẩy ra.

Bạch Mạn Tinh vẫn luôn nhìn Phác Tiêu thấy ánh mắt anh ta nhìn Tô Mộc không đúng mới khó hiểu hỏi: “Bạch Cập sao vậy?”

“Cậu ta là em trai của cô à?” Sau khi kết thúc trận đấu anh ta càng cảm thấy không bình thường. Càng nhìn khuôn mặt quá mức xinh đẹp của cô lại càng cảm thấy cô không giống một thằng con trai.

Bạch Mạn Tinh thở dài, biết anh ta thắc mắc mới gật đầu: “Đúng vậy, tuy Bạch Cập đẹp, nhưng cậu ta thật sự là nam.”

Nhà họ Bạch coi trọng con trai thế nào, sao cha Bạch có thể tính sai được chứ.

-

Sau khi ăn tối xong, Tô Mộc an tĩnh nằm trên ghế cạnh bể bơi hóng gió đêm.

Dáng người hơi gầy, đường cong duyên dáng của cơ thể, người đang nhắm chặt hai mắt dưới ánh trăng kia dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào.

“Cậu chủ, ăn trái cây đi.” Một giọng nữ mềm nhẹ vang lên bên tai.

Là Lam Duyệt, cô ta cúi người đặt đĩa trái cây xuống chiếc bàn thấp bên cạnh Tô Mộc.

Cô ta thấy Tô Mộc không nói gì mới dám nhìn kỹ khuôn mặt cô, chỉ cảm thấy cô thật sự xinh đẹp, không giống như đám con trai cùng tuổi.

Ánh mắt chậm rãi rơi xuống phía dưới, nhìn thấy làn da trắng mịn lộ ra dưới cổ áo sơ mi, còn có một tấm vải trắng không biết tên.

Đó là…… Cái gì?!

Lam Duyệt kinh ngạc che miệng, tròng mắt đảo qua đảo lại. Trong đầu có suy đoán, ánh mắt cũng dời xuống phía đùi cô.

“Có chuyện gì?” Giọng nói vừa mới tỉnh ngủ mang theo một chút lười biếng làm Lam Duyệt hoảng sợ.

“Cậu chủ, trái cây, tôi tới đưa trái cây cho cậu.” Lam Duyệt cố gắng bình tĩnh đối diện với đôi mắt cô, lại có cảm giác như mình nhìn thấu vậy.

Không, không đâu, rõ ràng vừa nãy cô nhắm mắt, sao có thể biết được!?

“Cậu chủ ăn từ từ, lão gia còn đang đợi tôi, tôi về trước đây.” Nói xong, Lam Duyệt rời khỏi đây, nhưng bước chân như đang chạy trốn.

Tô Mộc cúi đầu nhìn cổ áo của mình, sau đó mới cài cúc áo lại. Cô nằm xuống, đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm cũng hiện lên gợn sóng.

Đừng để tôi phải thất vọng nhé.

Cửu Thiên Tuế: 【 Ký chủ, cô cố ý? 】

“Đúng vậy.” Vì sao cha Bạch biết chuyện Khoa học kĩ thuật Ngôi Sao. Vấn đề xuất hiện trên người Bạch Mạn Tinh, mà Bạch Mạn Tinh thông qua miệng của Lam Duyệt - người gần đây được cha Bạch yêu thích giả vờ vô tình lộ ra.

Bây giờ, cô sẽ cho hai người đó một phương hướng để điều tra, xem xem hai người đó có bản lĩnh kéo cô xuống ngựa không.

【 Ký chủ, cô không sợ hai người đó nói với cha Bạch để ông ấy trực tiếp điều tra cô à? 】

“Nếu hai người đó dám dứt khoát như vậy thì xem như tôi coi trọng hai người đó.” Không biết lúc trước mẹ Bạch dùng cách gì để cha Bạch tin tưởng chắc chắn nguyên chủ làm con trai.

Dựa vào địa vị của nguyên chủ ở nhà họ Bạch mấy năm nay, nếu hai người đó đột nhiên nói vậy trước mặt cha Bạch mà không có bất cứ chứng cứ gì. Ngược lại sẽ làm cha Bạch nghi ngờ, bởi vì dù gì nguyên chủ cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch. Bên dưới có bao nhiêu người đỏ mắt ghen tị, thủ đoạn gì cũng có thể dùng.

Nếu cha Bạch dễ dàng bị hai người đó làm cho nghi ngờ đến vậy, vậy thì nhà họ Bạch này đã sớm rối loạn.

Quả nhiên Lam Duyệt bên kia đã trộm liên lạc với Bạch Mạn Tinh.

“Cô chắc chắn không nhìn nhầm chứ?” Bạch Mạn Tinh nghi ngờ, bởi vì cô ta vẫn luôn tin tưởng cha Bạch sẽ không sai.

“Tôi chắc chắn.”

“Tạm thời không thể hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta cần phải có bằng chứng, sau đó như này như này……” Bạch Mạn Tinh bình tĩnh phân tích cục diện, sau đó bố cục. Sau khi cô ta cúp máy, mới nhớ tới lời nói của Phác Tiêu ngày hôm nay.

Chẳng lẽ…… anh ta phát hiện ra điều gì?

Được đăng tại webtruyen

Mọi người có rảnh ghé đọc mấy bộ truyện mình đang edit nha *tim tim*