Chương 6: Văn học vườn trường thẳng bẻ cong

Nhiệm vụ tiếp theo diễn ra sau ba ngày nữa, Tống Úc còn có thời gian dành cho chính mình. Kiếp trước đa số thời gian cậu luôn ở bệnh viện, đối với việc tham gia hoạt động tập thể rất là ước ao, đôi lúc đi ở trên đường gặp được các nhóm hội tuyển thành viên cậu đều dừng bước.

Nhưng trong thế giới này nhân vật của cậu được thiết lập có tính cách u ám, tương đối thích sống một mình, điều này khiến cậu rất phiền não.

May mắn thay, ngày nào Chu Yến Minh cũng chủ động kêu cậu đi học và ăn cơm.

Ở bên đối phương thuộc về cốt truyện yêu cầu, cho nên thỉnh thoảng có thân thiết với nhau cũng không tính là OOC. Huống chi mỗi lần cậu có thể gặp được Tạ Chi Diễn.

Sau mỗi cuộc gặp gỡ nói ra một hai câu, tiến độ của cốt truyện sẽ nhích lên một chút.

—— Ngoại trừ nhiệm vụ hằng ngày, Tống Úc còn phải cày tiến độ cốt truyện của thế giới, đợi sau khi tiến độ cốt truyện đạt tới 100% thì có thể rời đi, còn thế giới nhỏ này sẽ bị 009 thu về.

Buổi chiều hôm thứ sáu, Tống Úc nhận được nhiệm vụ thứ tư.

009, [Trước bốn giờ chiều, gửi ảnh chụp quấy rối cho nhân vật chính thụ.]

Tống Úc sửng sốt, “Cái, cái gì?”

009 tìm kiếm một vòng, cuối cùng vẫn quyết định không cho vị ký chủ trông ngoan ngoãn ngây thơ của nó nhìn thấy những bức ảnh cần được thêm mosaic, mà chỉ nhắc nhở, [Ngài cần phải gửi ảnh khoe cơ thể cho nhân vật chính thụ.]

Tống Úc trợn tròn mắt, tựa hồ không thể tin nổi.

Cậu không ngu ngốc, đương nhiên biết lời nói của 009 có nghĩa gì.

Tống Úc bối rối trong vài phút, nghĩ rồi nghĩ, cẩn thận thương lượng, [Bàn tay có được không?]

009 dùng âm thanh máy móc trả lời, [Tình huống cụ thể yêu cầu hệ thống phán đoán xem có hợp lệ hay không.]

Tống Úc đang định mở camera để thử chụp một bức ảnh với ngón tay, thì Chu Yến Minh đã tới gọi cậu cùng nhau ra cửa, “Buổi chiều đội bóng rổ huấn luyện, cậu có muốn đi cùng không?”

Chu Yến Minh có suy nghĩ riêng của bản thân.

Có một số người trong đội bóng rổ vẫn như cũ cho rằng việc bỏ đinh vào giày là Tống Úc làm, anh lại không thể đi giải thích với từng người được, vậy dứt khoát dẫn Tống Úc đi đến đội bóng rổ, để cho người khác biết bọn họ có quan hệ tốt, lời đồn sẽ tự biến mất.

Bản thân anh không phải là người quan tâm đến cái nhìn của người khác, nhưng bạn cùng phòng với anh rõ ràng là người ngoan ngoãn ít nói, cũng không nên bị oan uổng.

Tống Úc chưa từng tham gia hoạt động của câu lạc bộ, nghe được Chu Yến Minh mời, lập tức vứt nhiệm vụ ra sau đầu.

Thậm chí còn khoe ra với 009, [Tôi muốn đi chơi!]

009:……

Cũng không biết việc tập luyện của đội bóng rổ tốn bao nhiêu thời gian, trước khi rời đi, 009 đã nhắc nhở cậu bỏ di dộng cũ vào cặp sách.

*

Ba giờ ba mươi phút chiều.

Sân tập luyện bóng rổ.

Mọi người nghe nói chuyện Tống Úc thả đinh vào giày của Chu Yến Minh là hiểu lầm, quan hệ giữa hai người cũng cải thiện không ít, nhưng không nghĩ tới lại đến mức này.

Bạn cùng phòng sẽ hỗ trợ vặn nắp chai như vậy ư?

Bên này, Tống Úc nhận lấy chai nước khoáng mà Chu Yến Minh đưa cho, rồi nhỏ giọng nói câu cảm ơn.

Mọi người xung quanh đều đang rèn luyện thể lực, cậu bị phần nhiệt huyết đẫm mồ hôi này cảm nhiễm, có chút háo hức muốn thử.

Chu Yến Minh đã nhìn ra, “Cậu muốn thử không?”

Tống Úc vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, “Có thể chứ?”

“Được, nhưng mà trước đó phải khởi động một chút, nếu không sẽ rất dễ bị thương.”

Chu Yến Minh đứng dậy, bắt đầu dạy Tống Úc các động tác khởi động. Có chút động tác cần sự phối hợp của hai người, thấy Tống Úc giống như sắp ngã xuống, anh lập tức bước tới đỡ lấy eo của đối phương.

Xúc cảm mềm mại dẻo dai lướt qua đầu ngón tay, anh vô thức cúi đầu xuống, đúng lúc này góc áo của Tống Úc bị vén lên, lộ ra một vùng eo trắng nõn.

Thật nhỏ.

Đang suy nghĩ miên man, cánh tay Chu Yến Minh đột nhiên bị chạm nhẹ vào, tiếp theo anh nghe thấy giọng nói mềm mại của Tống Úc, "Tớ ra mồ hôi rồi, muốn đi rửa mặt.”

Thiếu niên hình như bình thường không thích vận động, lúc này làn da như ngọc dương chi đã chuyển sang màu hồng.

Nhiệt độ trên cơ thể khiến mùi thơm càng nồng nàn hơn.

Chu Yến Minh cảm thấy khó thở, cả người không hiểu sao có cảm giác khát. Bờ vai anh căng chặt, tiếng nói trở nên khàn khàn cứng ngắc, “…… Được rồi, trong phòng thay đồ có bồn rửa tay, cậu, cậu đi đi……”

Tống Úc không phát hiện động tác của Chu Yến Minh mất tự nhiên, cứ đi thẳng đến phòng thay đồ.

Nếu không phải 009 nhắc nhở, cậu suýt nữa quên mất nhiệm vụ.

Phòng thay đồ là nơi dành riêng cho đội bóng rổ, lúc này mọi người đều tập luyện trên sân, bên trong không có ai. Tống Úc lấy điện thoại di động từ cặp sách ra, loay hoay không biết nên gửi loại ảnh chụp nào cho Tạ Chi Diễn.

Đầu tiên cậu thử chụp ảnh bàn tay, hệ thống đánh giá không hợp lệ.

Vì thế lại chụp một bức ảnh về cánh tay, nhưng vẫn không hợp lệ.

Đầu óc Tống Úc càng đau hơn. Cậu gấp đến nỗi mồ hôi bắt đầu túa ra trên chóp mũi, sau khi rửa mặt xong thì buông lời phàn nàn với 009 về sự nghiêm khắc của hệ thống, nhưng 009 đột nhiên nói, [Chụp tốt lắm.]

Cái, cái gì?

[Cậu xem đi, trên di động đó.]

Tống Úc mở điện thoại di động ra.

Hình ảnh hẳn là mới được chụp, trên cổ áo và cổ vẫn còn sót lại vết nước.

“Như vậy là được ư?”

Bức ảnh trông rất bình thường.

009, [Hệ thống đánh giá là hợp lệ.]

Thời gian sắp hết đến nơi, Tống Úc không chần chừ nữa, nhanh chóng gửi ảnh chụp qua.

Nhưng mà, khi cậu vừa tắt điện thoại, thì nghe được âm báo rung được truyền đến từ đằng sau.

Quay người lại.

Chẳng rõ Tạ Chi Diễn tiến vào phòng thay đồ từ khi nào, hiện đang rũ mắt, dùng ngón tay thanh mảnh click mở màn hình điện thoại di động.