Trở lại ký túc xá, hai người bạn cùng phòng khác không có ở đây, Tống Úc bước vào hai bước và nhìn thấy chiếc bánh kem được đặt trên bàn.
“Chẳng phải trước đây đám Trần Việt hiểu lầm cậu sao? Cho nên bọn họ nghĩ đến việc mua bánh kem cho cậu để xin lỗi.” Chu Yến Minh thản nhiên nhận lấy ly trà sữa mà Tống Úc mới uống hai hớp, ánh mắt vô ý dừng lại trên đầu ống hút ướŧ áŧ, lỗ tai đột nhiên nóng ran.
Ấn tượng của Tống Úc về Trần Việt là học sinh thể dục to con và không dễ chọc. Nhưng mà đối phương cũng không phải loại người thích bắt nạt người khác, sau lần đó anh ta có tìm cậu để xin lỗi. Vậy nên cậu hỏi Chu Yến Minh, “Lát nữa bọn họ sẽ đến ư?”
Chu Yến Minh rời mắt khỏi ống hút, “À…… Không đâu, bọn họ còn đang tập bóng rổ, chúng ta cứ ăn đi.”
Đêm qua Trần Việt đến gặp Chu Yến Minh, nói rằng trước đó anh ta đã tạ lỗi với Tống Úc, song lại cảm thấy như vậy không được chân thành cho lắm, vậy nên mới hỏi Chu Yến Minh để biết Tống Úc thích ăn thứ gì, rồi anh ta sẽ mua cho Tống Úc.
Chu Yến Minh dứt khoát lấy tiền của mình mua bánh kem hộ đám người Trần Việt, cũng không cho Trần Việt tới đây, sợ anh ta dọa đến thiếu niên.
Bánh kem trông tươi mới ngon miệng, gương mặt Tống Úc không kìm được lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cậu cắt hai miếng bánh, rồi đưa một miếng cho Chu Yến Minh, hai người ngồi bên nhau cùng thưởng thức trà chiều.
Tống Úc rất thích đồ ngọt, sự chú ý của cậu đổ dồn vào bánh kem.
Mà toàn bộ sự chú ý của Chu Yến Minh đều tập trung trên người Tống Úc. Anh nhìn bờ môi thiếu niên ngậm lấy từng miếng kem bơ mềm mại vào trong miệng để nhấm nháp, rồi lại dùng đầu lưỡi nhỏ nhắn liếʍ hết bơ trên khóe miệng.
Biểu cảm của Tống Úc rất ngây thơ trong sáng, nhưng Chu Yến Minh lại luôn có mấy suy nghĩ lung tung.
Dưới ánh mắt của Chu Yến Minh, bạn cùng phòng của anh dường như có đôi môi mềm mại và chiếc lưỡi phấn hồng.
…… Có chút nóng.
Chu Yến Minh thu hồi ánh mắt, nhưng chưa được vài giây, anh lại không kìm lòng được cứ nhìn chằm chằm vào một bên mặt của Tống Úc.
Đồ ngọt rất dễ ngán, Tống Úc chỉ ăn một phần nhỏ đã no rồi, cậu tỏ ra buồn phiền với phần bánh kem còn thừa. Chu Yến Minh đã nhìn ra điều này, “Không sao đâu, để lại hai miếng cho đám lão Triệu, dư lại thì cho ký túc xá khác, có lẽ Tạ Chi Diễn cũng ở trong ký túc xá, lát nữa tôi sẽ mang qua cho cậu ta.”
Tống Úc đang định gật đầu, âm thanh của 009 đột nhiên vang lên, [Kích hoạt nhiệm vụ phụ, trong vòng nửa giờ lén ngửi quần áo của nhân vật chính thụ.]
…… Thật là biếи ŧɦái.
Nhưng đây không phải lần đầu tiên cậu làm chuyện xấu, Tống Úc đã học được cách chấp nhận, thậm chí còn tìm lý do cho bản thân.
—— Cậu chỉ ngửi không khí thôi, tại quần áo của Tạ Chi Diễn cứ đặt ở chỗ đó.
Chu Yến Minh chuẩn bị bưng bánh kem đi, tay áo đã bị nhẹ nhàng kéo lại, nhìn xuống thì thấy Tống Úc đang ngước gương mặt xinh đẹp lên nhìn anh, “Tớ sẽ đi với cậu.”
Trái tim chàng trai hơi hơi run rẩy theo ống tay áo.
Tống Úc là người sống khép kín, và hiếm khi chủ động. Nhưng người như vậy nếu thỉnh thoảng chủ động thân mật với ai đó, sẽ khiến người đó bị thu hút đến nỗi không dứt ra được.
Giống như một con mèo ngày nào cũng phớt lờ bạn, đột nhiên lại nhảy vào lòng bạn rồi dụi đầu vào người bạn.
Đừng nói từ chối, chỉ sợ rằng nếu đáp lại chậm một giây thôi thì nó sẽ đổi ý.
Nhưng mà khi Chu Yến Minh mở miệng nói một từ “Được” xong, thì có cuộc gọi đến từ điện thoại.
Là chuyện bên đội bóng rổ, yêu cầu Chu Yến Minh đi qua một chuyến. Tống Úc thấy cơ hội hoàn thành nhiệm vụ tăng lên rất nhiều, nên chủ động nói, “Tớ sẽ giúp cậu mang bánh qua, cậu cứ đi đi.”
Mặc dù Chu Yến Minh không muốn, nhưng chỉ đành gật đầu.
Đợi cho người đi rồi, Tống Úc cắt một miếng bánh kem bự để đưa cho Tạ Chi Diễn.