Bầu trời đêm đầy sao, Lãnh Tử Nguyệt đứng trên thân kiếm, vừa cảm thụ gió lạnh mềm mại, vừa nhàn nhã bay về Thiên Sơn Môn
[ Kí chủ, đây là kiểm gì, lại có thể đổi màu nha? ] Thật kì quái
Nhìn rất giống mấy thanh kiếm đồ chơi trong thế giới trước, nhưng đây lại là thanh kiếm thật, còn rất lợi hại
" Nguyệt Sinh kiếm, nó không chỉ có thể đổi màu mà còn có thể đổi hình dạng nữa a "
Lãnh Tử Nguyệt vừa dứt lời, cả thanh kiếm liền trở thành màu đỏ, ẩn trên kiếm là một con hắc long quấn từ chuôi đến lưỡi kiếm, trông y như thật
" Thấy quen không? "
Hệ thống kinh ngạc [ Đây chẳng phải Huyết Ly kiếm của nam chủ hay sao? ]
Nghe câu hỏi của hệ thống, nàng chỉ cười cười mà không trả lời
Lãnh Tử Nguyệt ngồi xuống, dịu dàng mà vuốt ve thanh kiếm
Hệ thống chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của nàng bao giờ, trước đây nàng tuy ôn nhu nhưng trong ánh mắt lại toàn lạnh lẽo. Nhưng bây giờ thì không giống, sự ôn nhu này là từ tâm
Lãnh Tử Nguyệt về đến Thiên Sơn Môn thì liền trở lại rừng trúc của mình mà nằm ngủ
Rừng trúc này tên gọi trúc lâm, là cấm địa Thiên Sơn Môn, ngoài nàng ra thì không ai được phép đi vào, kể cả trưởng môn muốn vào cũng phải báo cho nàng một tiếng
*****
Đến mãi trưa hôm sau Lãnh Tử Nguyệt mới ngủ dậy, thu dọn một lúc nàng mới thong dong đi xuống núi ăn sáng, à không, là ăn trưa
Chỉ là đồ ăn mang đến còn chưa cắn được miếng nào, tiếng hệ thống đã vang lên cắt đứt
[ Kí chủ!! Người đừng ăn nữa, thẻ tích phân sắp chết rồi kìa, mau đi cứu a ]
"......" Thẻ tích phân gì? Trẫm không quen a, để yên cho trẫm ăn
[ Kí chủ, nếu thẻ tích phân chết thì...]
" Được!! Đừng nói nữa, ta đi "
Lãnh Tử Nguyệt mang theo sát khí đằng đằng bước ra khỏi quán, làm mọi người sợ hãi vội tránh sang một bên
Quả nhiên chiêu này có tác dụng a: hệ thống said
" Vị trí? "
[ Chỗ hôm qua ]
"....? " Tên này bị thiểu năng à
Vậy là Lãnh Tử Nguyệt mang theo sắc mặt âm trầm mà lết xác đi cứu người
*****
Sáng sớm hôm nay khi Mạc Phong đang trên đường đi về nhà liền lại bị đám người áo đen hôm qua đuổi gϊếŧ, ôm hi vọng được gặp lại bạch y nữ tử ngày hôm qua, hắn lại chạy quay trở lại vách núi đó
Sau khi đến nơi quay đầu, mấy chục tên sát thủ thản nhiên tới gần
" Mạng ngươi cũng lớn thật, rơi xuống vách núi cao như vậy mà cũng không có chết. Cũng tốt, đỡ mất công ta phải đi tìm lâu, giờ thì nói đi, Huyết Ly kiếm đang ở đâu? "
Mạc Phong cố chống đỡ cơ thể, miệng khô nứt lúc đóng lúc mở " Ta không biết Huyết Ly kiếm, ta cũng không phải người các ngươi muốn tìm "
Đáng tiếc là chẳng có ai tin lời hắn nói
Gió lạnh thổi tới, đám sát thủ tới gần, Mạc Phong nhìn nơi chân núi không thấy đáy, hắn cười lạnh
Không gặp được nàng cũng không sao, kết thúc cuộc sống buồn cười này cũng tốt, chỉ mong kiếp sau có thể đầu thai tốt hơn một chút
" Mẹ kiếp!!! Hắn lại nhảy xuống "
Bên trên là một nhóm sát thủ đang bực bội, Mạc Phong cong khóe miệng, cảm giác thân thể rơi xuống, lại một chút cũng không sợ hãi
Thân mình đột nhiên ngừng dơi, hắn mê mang mở mắt, phát hiện bị người dùng lực ôm ngang bên hông, bạch y nữ tử, trong phút chốc tim hắn đập mạnh
Là nàng!!!
[ Kí chủ!!! Người lấy kiếm ra làm gì, thẻ tích phân không thể gϊếŧ a!!! ]
Lãnh Tử Nguyệt cầm kiếm, vì phòng ngừa mình không nhịn được động thủ, vừa vào sơn động nàng liền ném Mạc Phong đang trong tình trạng hôn mê xuống đất
Hít thở " Phù, bình tĩnh, ta là một người dịu dàng, không nên so đo với trẻ con, đúng vậy, bình tĩnh "
"A..." Mạc Phong bị đau tỉnh dậy, hít một hơi thật sâu mới có cảm giác mình còn sống
" Há mồm ra "
Bên tai có người nói chuyện, Mạc Phong không tự chủ được mở miệng ra, thuốc bị nhét vào, hắn ho đến sặc sụa
[ Kí chủ, nước, nước, nước, cho hắn uống nước ]
Người không biết còn tưởng hệ thống là mẹ hắn cơ
Trong khi cho Mạc Phong uống nước, Lãnh Tử Nguyệt mới có dịp đánh giá thiếu niên trước mặt
Hắn mới chỉ 17_18 tuổi, khuôn mặt còn tương đối non nớt, nhưng vẻ ngoài yêu nghiệt này thì không lẫn vào đâu được, quả không hổ là boss phản diện
" Khụ, là...là cô nương đã cứu ta? " Mạc Phong rốt cuộc cũng có thể thở, hắn nhìn nàng sau đó lại cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng
Hương thơm trên người nữ tử quanh quẩn xung quanh sơn động, làm hắn có cảm giác không chân thực
Lãnh Tử Nguyệt thấy đầu hắn lắc qua lắc lại, trực tiếp vươn tay nắm cằm hắn, cho hắn đối diện với mình
" Còn không ngươi nghĩ là ai? "
Cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến, hai má Mạc Phong bất giác đỏ ửng lên
Thấy hắn như vậy, Lãnh Tử Nguyệt lập tức dời ngón tay xuống cổ hắn
" Thật nóng, sốt rồi sao? "
Mạc Phong cả người nóng lên, cảm giác miệng đắng lưỡi khô liền lập tức dời tầm mắt, tránh thoát khỏi tay nàng
[ Tinh!! Hảo cảm +20, tổng 40 ]
[ Kí chủ, người cố ý ] Hệ thống chắc chắn
" Đúng vậy a, ai bảo hắn hại ta không được ăn cơm, đáng đời!! "
Kí chủ thật thù dai mà!
" Đa tạ cô nương, ta không sao "
Những năm qua Mạc Phong chỉ sống một mình, người xung quanh thì tránh hắn như tránh tà, hắn dần dần phong bế bản thân, không giao lưu cùng bất cứ kẻ nào, đột nhiên có một người sống tựa như tiên đứng bên cạnh, hắn cảm thấy giống như giả
Sơn động không lớn, lại có một chiếc giường đá bên trong, giọt nước từ khe hở vách tường rơi xuống mặt đất, trong hoàn cảnh yên tĩnh tại đây có vẻ hơi khẩn trương