Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 166: Thế giới 5: Cổ Đại (26)

« Chương TrướcChương Tiếp »
** 10 năm sau **

Ở dưới gốc cây ngô đồng to lớn, Lãnh Tử Nguyệt ngồi trên chiếc ghế tựa, hai mắt nhắm nghiền lại, dường như đang ngủ

Ánh nắng nắng chói chang len lỏi qua từng kẽ lá, chiếu xuống gương mặt hơi nhợt nhạt của nàng

" Tử Nguyệt, đến giờ uống thuốc rồi "

Đoan Mộc Dung tay bưng một bát thuốc đi đến, một tay cầm muỗng khoắng nhẹ cho thuốc bớt nóng

Trong 5 năm trở lại đây, không biết vì điều gì, sức khỏe Lãnh Tử Nguyệt dần dần trở nên yếu đi, Đoan Mộc Dung biết y thuật cũng tìm không thấy nguyên nhân ở đâu

Đi hết mọi nơi, tìm đến bao nhiêu đại phu cũng không có chuyển biến gì, cuối cùng bốn người dừng chân tại một thôn trang yên bình, cứ vậy mà cư trú tại đó

Thôn trang ở cạnh rừng, tiện cho việc lên núi hái thuốc, công việc này luân phiên được ba người khỏe mạnh đi làm, Lãnh Tử Nguyệt đúng là được nhàn đến hoảng luôn

Mở mắt ra, nhìn Đoan Mộc Dung đến gần, Lãnh Tử Nguyệt hơi nhíu mày

" Lại uống thuốc sao, ta không muốn uống "

Đoan Mộc Dung không để ý đến nàng, đến gần liền trực tiếp múc một muỗng đưa tới

Lãnh Tử Nguyệt nhìn muỗng đặt ngay sát môi mình, liền tránh sang bên cạnh, bình tĩnh nói:

" Ta đã nói rồi, dù có uống bao nhiêu thuốc đi nữa thì sức khỏe ta vẫn sẽ không khá lên đâu "

Đoan Mộc Dung: " Chưa thử làm sao biết được "

Lãnh Tử Nguyệt khẽ cười: " Đã thử năm năm rồi, vẫn chưa đủ sao? "

Đoan Mộc Dung: " Mới có năm năm, chúng ta từ từ thử tiếp "

Lãnh Tử Nguyệt thấy nữ tử cố chấp cũng lười nói nữa, trực tiếp đứng dậy muốn rời đi, Đoan Mộc Dung ở phía sau nói



" Ta vừa mới tìm được ở trong sách có một loại thuốc có thể sẽ trị được bệnh của ngươi, nhưng nó ở Hiên Viên quốc, chúng ta quay về đó đi "

Lãnh Tử Nguyệt chân cũng không ngừng lại, đi một mạch vào trong nhà

Đoan Mộc Dung đứng tại chỗ, nhìn đến bát thuốc ở trong tay, một lúc sau cũng quay đầu đi

Đến giữa trưa, Lãnh Dực cùng Hạ Nhi cũng lục tục trở về, hai người họ một người đi săn, một người hái thuốc

Trong mười năm này Lãnh Dực trưởng thành đi rất nhiều, đã cao hơn Lãnh Tử Nguyệt cả một cái đầu

Dáng vẻ tuy vẫn chưa thoát ra hết nét trẻ con nhưng cũng đã thập phần anh tuấn tiêu sái, thậm trí vì sống lâu trong núi rừng mà còn mang theo chút khí tức hoang dã

Đoan Mộc Dung kể cho bọn họ nghe về loại thuốc mà mình mới tìm được, hai người họ không cần nghĩ liền đồng ý đi luôn

Ba người thắng một người, Lãnh Tử Nguyệt đành phải theo đi

Khoảng cách có vẻ xa, bốn người phải đi mất ba tháng mới có thể về tới nơi

Hiên Viên quốc so với mười năm trước thay đổi không ít, đã trở nên phồn hoa hơn rất nhiều, đứng đầu các nước lân cận

Hoàng đế của Hiên Viên quốc cũng được biết đến là một nhân vật phong vân, chiến thần chiến công hiển hách

Nhưng có duy nhất một nhược điểm là trong hậu cung lại chỉ sủng duy nhất một nữ nhân

Nếu là người bình thường, nam nhân sủng duy nhất một nữ nhân, người ta sẽ nói hắn si tình, không hiểu sao điều này sảy ra trên người hoàng đế, lại thành trời đất bất dung

Mà nữ nhân được sủng cũng trở thành họa quốc yêu cơ

Không biết là trùng hợp hay thế nào mà nhóm người Lãnh Tử Nguyệt vừa đến lại đúng lúc vào hội săn bắn hàng năm diễn ra

Loại thuốc mà Đoan Mộc Dung nói đang ở đỉnh ngọn núi trên chính bãi săn, bốn người vừa đến nơi liền chạm mặt đội ngũ quân hoàng gia

Thượng Quan Kỳ cũng nhìn thấy bọn họ, hắn giờ đã trở nên thành thục hơn trước nhiều, cưỡi trên một con hắc mã, trước ngực ôm một nữ tử bạch y

Nữ nhân này đúng là rất đẹp, thuộc loại dáng vẻ ngoài mềm mại nhưng bên trong kiên cường



Thượng Quan Kỳ ra hiệu cho binh sĩ đang chuẩn bị tấn công lui ra, còn hắn thì tự mình đánh ngựa đi lại gần

Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười: " Lâu rồi không gặp "

Thượng Quan Kỳ không nói gì, mặt không cảm xúc liếc mắt nhìn bốn người, sau đó tầm mắt dừng lại trên người Lãnh Tử Nguyệt

" Sao lại ở đây? "

Giọng nói lạnh lùng mà xa cách, Đoan Mộc Dung hơi nhíu mày, thay Lãnh Tử Nguyệt trả lời

" Có một loại thuốc tên ô dung thảo sống ở ngọn núi bên trong bãi săn này, bọn ta muốn đến hái nó "

Thượng Quan Kỳ cười lạnh một tiếng: " Đây là bãi săn hoàng tộc Hiên Viên quốc, ai cho phép các ngươi đi vào "

Đúng lúc này Thượng Quan Dật cũng đã chạy đến, nghe thấy lời hắn liền đứng ra giúp nhóm người Lãnh Tử Nguyệt nói chuyện

" Hoàng huynh, dù sao cũng là người quen, bọn họ cũng không phải chưa từng tới đây, huynh cũng không cần thiết phải nói như vậy đi "

Thượng Quan Kỳ lạnh lùng liếc qua một cái, Thượng Quan Dật lập tức ngậm miệng lại

" Vậy ngươi muốn thế nào? "

Lãnh Tử Nguyệt lên tiếng, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ, không có vì tình thế hiện tại mà sợ hãi hay lo lắng

Thượng Quan Kỳ lại chuyển tầm mắt về phía nàng: " Dựa theo quy củ là được "

Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày, dựa theo quy củ Hiên Viên quốc, người nào mà chưa được sự đồng ý mà tự ý ra vào bãi săn hoàng tộc, nhẹ thì bị đánh năm mươi roi, nặng thì gϊếŧ luôn tại chỗ

Thượng Quan Dật sốt ruột hô lên: " Hoàng huynh "

Đúng lúc này, nữ tử vẫn luôn im lặng nằm trong ngực Thượng Quan Kỳ bất ngờ lên tiếng

" A Kỳ, nếu là người quen, vậy tha cho họ lần này đi "
« Chương TrướcChương Tiếp »