Chương 159: Thế giới 5: Cổ Đại (19)

" Đi cùng ta đi "

Thấy Lãnh Tử Nguyệt không phản ứng, Đoan Mộc Dung nói lại một lần nữa

Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu: " Đi đâu? "

Đoan Mộc Dung: " Huyền Ly quốc "

Lãnh Tử Nguyệt mím môi lắc đầu: " Không đi đâu "

" Cho dù Hiên Viên quốc sắp bị diệt? "

Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày: " Ý gì? "

Đoan Mộc Dung mỉm cười: " Hai ngày sau, đội quân Huyền Ly quốc sẽ tấn công đến đây, đấy cũng là lúc Hiên Viên sẽ bị diệt quốc "

Lãnh Tử Nguyệt không nói gì, đánh giá Đoan Mộc Dung từ đầu đến cuối, khi nhìn đến cây tiêu bạch ngọc được treo bên thắt lưng nàng, tầm mắt Lãnh Tử Nguyệt hơi dừng lại

" Ngươi chính là người thổi tiêu đó sao? "

Đoan Mộc Dung thản nhiên thừa nhận: " Đúng vậy "

" Tại sao? "

Đoan Mộc Dung nghe hỏi vậy cũng đặc biệt nghĩ nghĩ một chút: " Chắc là... muốn thống nhất giang sơn đi "

Lãnh Tử Nguyệt có chút câm nín, chợt phía sau truyền đến tiếng người dẫm lên lá khô đi tới, cả hai người không hẹn mà cũng nhìn lại

Đoan Mộc Dung: " Sắp có người đến rồi, ta đưa ngươi đi "

Lãnh Tử Nguyệt nhìn nàng: " Ta đã nói rồi, không đi đâu "

Nhìn trong mắt nàng không có một tia dao động, Đoan Mộc Dung hơi nheo mày lại, chân trước dịch lên một chút chuẩn bị hành động, đã thấy có người lên tiếng

" Ai?! "

Lãnh Tử Nguyệt cũng dịch lại một chút, trong mắt chứa đầy cảnh giác

Đoan Mộc Dung thấy vậy, chần chừ một lúc rồi không cam lòng mà rời đi



Lãnh Tử Nguyệt nhìn thân ảnh biến mất trong màn đêm, vừa quay đầu lại, Thượng Quan Kỳ đã đứng sau lưng nàng, bên cạnh hắn còn có bạch hổ đi theo

Lãnh Tử Nguyệt: " Từ bao giờ ngươi đã thân với nó như vậy rồi? "

Thượng Quan Kỳ mất một lúc mới phản ứng lại là nàng đang nói cái gì

" Cũng không thân lắm, chỉ dẫn nó đi làm quen với mọi người chút, đợi sau này khi nó có xuất hiện đột ngột cũng không dọa người khác sợ hãi như vậy "

Lãnh Tử Nguyệt gật đầu như đã hiểu: " Trở về thôi, ta có chuyện muốn nói với ngươi "

Thượng Quan Kỳ gật đầu, theo nàng đi về, trước khi đi còn quay lại nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt vừa đứng, đôi mắt một màu đen tối không rõ

Vừa về đến chỗ ở của mình, Thượng Quan Kỳ cho tăng thêm người tuần tra canh giữ cẩn thận, sau đó mới hỏi Lãnh Tử Nguyệt

" Có chuyện gì sao? "

Lãnh Tử Nguyệt trực tiếp vào thẳng vấn đề: " Đoan Mộc Dung chính là người thổi tiêu thần bí đó "

" A " Thượng Quan Kỳ có chút kinh ngạc " Tại sao nàng biết? "

Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày nhìn hắn: " Người ta nói hai ngày sau Hiên Viên quốc sẽ bị diệt, còn rất là tri kỷ đến đón ta rời đi nha "

"....." Thượng Quan Kỳ có chút chưa thể tiếp thu"...vừa rồi sao? "

Lãnh Tử Nguyệt gật đầu tỏ vẻ: " Đúng vậy "

Thượng Quan Kỳ: " Nàng ta có nói vì sao Huyền Ly lại gây chiến không? "

Lãnh Tử Nguyệt sờ sờ mũi, cái này nàng cũng không biết trả lời ra sao, cuối cùng chỉ có thể nói thật

" Đại loại như thống nhất thế giới... chẳng hạn? "

"....."

Thượng Quan Kỳ mệt mỏi day day trán, phất tay chỉ đĩa bánh ngọt trên bàn, sau đó lại lần nữa đi ra ngoài

Lãnh Tử Nguyệt vốn quên béng đi chuyện đói bụng, giờ được hắn chỉ, nhất thời bụng lại muốn ăn

Hai ngày sau, quả nhiên đội quân Huyền Ly quốc đã đến công thành, Lãnh Tử Nguyệt đếm đếm sơ sơ chắc cũng được hai mươi vạn gì đó



" Này có chút nhiều "

Thượng Quan Kỳ bên cạnh nghe nàng nói vậy, thản nhiên trả lời nàng: " Này cũng không nhiều lắm, quân ta vẫn sử lý được "

Lãnh Tử Nguyệt liếc hắn một cái: " Nhưng đối phương chỉ cần một người cũng có thể diệt toàn quân chúng ta a "

Thượng Quan Kỳ nghiêm túc nghĩ: " Nàng nói xem, nếu ta sử lý Đoan Mộc Dung trước khi nàng ta kịp chạm vào tiêu, vậy có được không? "

Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười, lạnh nhạt dội cho hắn một gáo nước lạnh

" Nghĩ đẹp quá rồi, chưa nói đến Thượng Quan Dật dường như rất thích nàng, chính bản thân Đoan Mộc Dung thân thủ cũng rất giỏi, không kém hơn ngươi đâu "

Thượng Quan Kỳ nghe nàng nói vậy, mặc dù không biết tại sao nàng chắc chắn như vậy, nhưng tâm trạng hắn không khỏi trở nên nặng nề hơn

Lãnh Tử Nguyệt hít một hơi thật sâu, sau đó thở hắt ra, vỗ vỗ bả vai to lớn của Thượng Quan Kỳ

" Không có nghiêm trọng vậy đâu, Đoan Mộc Dung giao cho ta đi "

Thượng Quan Kỳ nhìn về phía nàng, có chút không xác định: " Nàng? "

Lãnh Tử Nguyệt nhìn biểu tình của hắn, khẽ nhăn mày

" Ánh mắt đó là ý gì, yên tâm đi, ta cũng không phải phế vật "

Thượng Quan Kỳ không khỏi nhìn nàng nhiều thêm một chút, trước giờ hắn vẫn biết nàng luôn là người kì quái, khiến người khác không thể nắm bắt được, nhưng cũng không nghĩ nàng có thể lợi hại được bao nhiêu, cùng lắm là biết một chút võ công phòng thân

" Nàng đừng quậy nữa "

Lãnh Tử Nguyệt nhìn chằm chằm đội quân của địch, một bên vẫn bình tĩnh nói chuyện với hắn

" Thượng Quan Kỳ, đã có ai nói... ngươi là người rất hay tự cho mình là đúng không hả? "

Thượng Quan Kỳ trầm mặc, không rõ ý nàng là gì

Lãnh Tử Nguyệt liếc hắn: " Ngươi cứ làm việc của mình đi, không cần quản ta đâu "

Nói xong nàng liền rời đi, để lại Thượng Quan Kỳ vẻ mặt có hơi hoang mang

Nàng đây là giận rồi sao?