Chương 158: Thế giới 5: Cổ Đại (18)

Lãnh Tử Nguyệt mím môi, đôi mắt trừng hắn có chút đỏ lên, nhìn có vẻ rất chi là ủy khuất

Thượng Quan Kỳ nhìn mà thấy không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn cho người đưa nàng về

Không còn cách nào khác, Lãnh Tử Nguyệt chỉ có thể cúi đầu đi theo tên lính kia

Nhưng sao Lãnh Tử Nguyệt có thể ngoan ngoãn như vậy, đến lúc hai người đi qua bìa rừng phía bên kia, bạch hổ không báo trước phóng ra ngoài, dọa cho tên lính kia một trận, còn nàng thì nhân cơ hội đập hắn ngất đi

" Này thì xem thường trẫm à, không biết lần đầu tiên trẫm gϊếŧ người ngươi còn ở chỗ xó nào đấy "

Lãnh Tử Nguyệt phủi tay, leo lên lưng bạch hổ, để nó chở đi

Hai ngày sau, Thượng Quan Kỳ rốt cuộc đến nơi đóng quân, hắn mệt mỏi đi vào lều của mình, định cởi y phục tắm một chút

Nhưng bất chợt một bóng dáng đập vào mắt

Lãnh Tử Nguyệt gối đầu lên bụng bạch hổ, đang yên giấc ngủ say, con vật lông trắng mềm mại quận tròn người, bao bọc nàng ở giữa

Khi phát hiện có người đi vào, đôi mắt nhạt màu của nó nhàn nhạt đảo qua, dường như chứa ý cảnh giác

Bốn ánh mắt nhìn nhau giây lát, sau khi kinh ngạc qua đi, thứ còn đọng trong lòng Thượng Quan Kỳ chỉ còn lại bất đắc dĩ

Nàng vậy mà đã đến đây rồi

Chần chừ trong chốc lát, Thượng Quan Kỳ từ từ tiến lại gần, quả nhiên bạch hổ không có tấn công hắn, Thượng Quan Kỳ cúi người bế Lãnh Tử Nguyệt lên, đưa nàng đến giường nằm

Vừa quay người lại, bạch hổ đã đứng sát sau lưng, đang dùng đôi mắt nhạt màu liếc hắn

Thượng Quan Kỳ: "...."

Vẫn không hiểu nổi tại sao nàng lại có thể khiến sinh vật này ngoan ngoãn như thế

Thượng Quan Kỳ nói với nó: " Nàng có lẽ mệt rồi, để nàng nghỉ ngơi chút đi "

Hắn vòng người đi đến bên chiếc ghế to phía ngoài ngồi xuống, bắt đầu sử lý công chuyện, mặc kệ bạch hổ ở đó trông chừng

Vẫn không hiểu nổi tại sao nàng lại có thể khiến sinh vật này ngoan ngoãn như thế

Thượng Quan Kỳ nói với nó: " Nàng có lẽ mệt rồi, để nàng nghỉ ngơi chút đi "



Hắn vòng người đi đến bên chiếc ghế to phía ngoài ngồi xuống, bắt đầu sử lý công chuyện, mặc kệ bạch hổ ở đó trông chừng

Sau khi Thượng Quan Dực biết chuyện Lãnh Tử Nguyệt không nói với nó một lời mà đã rời đi, cả đêm hôm ấy liền nhốt mình trong phòng, Hạ Nhi dù có gọi thế nào cũng nhất quyết không chịu ra

Vậy mà sáng hôm sau khi vừa thức dậy bước ra, Hạ Nhi đã thấy thằng bé ôm một đống túi to túi nhỏ đứng trước cửa phòng nàng

"...Tiểu điện hạ, đây là..."

Thượng Quan Dực mỉm cười: " Đi tìm nương thôi "

"....."

Hạ Nhi bóp chán bất đắc dĩ: " Người có biết chủ tử ở đâu không mà đi tìm "

Thượng Quan Dực chớp chớp mắt, vẻ mặt tự tin nói

" Đương nhiên, hoàng đế vừa đi thì nương cũng chạy mất, vậy rõ ràng là người đi theo hoàng đế đó rồi "

Hạ Nhi vẻ mặt phức tạp, không biết nói cái gì

" Như vậy cũng không được, bây giờ bên phía hoàng thượng đang rất nguy hiểm, ta không thể để điên hạ đến đó được, huống chi còn chưa biết chủ tử có đang thật sự ở đấy không "

Thượng Quan Dực bĩu môi: " Ta mặc kệ, ta phải đến đó, nương chắc chắn đang ở đó "

" Điện hạ..."

Thượng Quan Dực nước mắt lưng tròng nhìn nàng: " Hạ Nhi, ta muốn nương... "

Hạ Nhi thở dài bất lực, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải đồng ý, hai người không lâu sau liền lên đường

Lãnh Tử Nguyệt lúc tỉnh lại trời đã gần tối, trong lều cũng không còn bóng dáng Thượng Quan Kỳ nữa, có vẻ đã đi bàn chiến lược cùng những người khác

Sờ cái bụng đã có chút đói, nàng đi ra khỏi lều kiếm gì đó để ăn, đúng lúc này từ phía rừng cây nhỏ phía trước có bóng đen vụt qua

Lãnh Tử Nguyệt dừng chân lại, nhìn mấy đội lính gác đi đi lại lại xung quanh, có vẻ chẳng có ai phát hiện ra cái gì

Hơi nheo mắt lại suy nghĩ, nàng quyết định theo hướng đó đi qua, vậy mà một đường không ai ngăn cản, nghĩ chắc Thượng Quan Kỳ đã nhắc nhở đám người này về sự tồn tại của nàng

Lãnh Tử Nguyệt đến trước mấy cái cây trước rừng rồi dừng lại, nhìn vào bên trong, cái bóng đen vẫn còn đứng trên ngọn cây không xa gần đó, thấy nàng đến liền tiếp tục đi sâu vào trong, dường như muốn nàng đi theo

Lãnh Tử Nguyệt thật sự bám theo, được một khoảng khá xa, bóng đen biến mất, không còn thấy bóng dáng, thay vào đó, mắt nàng đị một đôi bàn tay che đi



" Đoán xem là ai "

Một chất giọng trầm trầm vang lên, khiến người khác không phân biệt được là nam hay nữ

Lãnh Tử Nguyệt bắt lấy tay người nọ, nhẹ nhàng gỡ xuống, không quay đầu lại nói

" Mộc Dung, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn chơi cái trò trẻ con này "

Người phía sau mỉm cười, lần này quả thật là giọng nữ, còn đặc biệt dễ nghe

" Rốt cuộc vẫn là bị ngươi đoán trúng "

Lãnh Tử Nguyệt quay đầu lại, tựa tiếu phi tiếu nói

" Mùi hương trên người ngươi quá đắc biệt rồi, muốn ta không nhận ra cũng khó "

Khuôn mặt xinh đẹp của Đoan Mộc Dung hơi nhướng lên, nghiêng đầu hơi ngửi ngửi mình một cái

" Có cái mùi gì sao? "

Lãnh Tử Nguyệt vuốt vuốt cằm nghiền ngẫm một chút

" Rất dịu nhẹ mang theo chút mát mẻ, là một mùi vị rất thoải mái "

Đoan Mộc Dung khẽ cười: " Còn có cái mùi vị đấy luôn hả "

Lãnh Tử Nguyệt không biết nên miêu tả như thế nào, dứt khoát liền đổi luôn đề tài

" Phải rồi, tại sao ngươi lại ở đây? "

Đoan Mộc Dung trầm mặc không trả lời, nhìn thật sâu vào mắt nàng, ánh mắt đen tối sâu thẳm khiến người khác không biết chủ nhân nó đang nghĩ gì

Nàng ta đột nhiên nói: " Đi theo ta đi "

" Mộc Dung, lâu rồi không gặp, ngươi vẫn chơi cái trò trẻ con này "

Một chất giọng trầm trầm vang lên, khiến người khác không phân biệt được là nam hay nữ

Lãnh Tử Nguyệt bắt lấy tay người nọ, nhẹ nhàng gỡ xuống, không quay đầu lại nói