Chương 155: Thế giới 5: Cổ Đại (15)

Từ sau vụ đồng sinh cộng tử ở bãi săn, khoảng cách giữa hai người được rút ngắn đi rất nhiều

Trong năm năm này, Lãnh Tử Nguyệt bị gọi đến đây rất nhiều lần, à nhưng đừng hiểu lầm, chỉ đơn giản là đánh đàn tâm sự mà thôi, quan hệ của hai người cũng sắp thành tri kỷ đến nơi rồi

Thượng Quan Kỳ đẩy một chồng tấu chương đến trước mặt nàng

" Xử lý cái này đi "

Mi tâm Lãnh Tử Nguyệt giật giật: " Ta nói này hoàng đế bệ hạ, đây cũng không phải lần một lần hai nữa, chẳng lẽ ngươi không sợ ta có ý đồ bất chính hay sao "

Thượng Quan Kỳ mặt tỉnh bơ nói: " Vậy làm nàng thất vọng rồi, mấy cái tấu chương đó toàn những chuyện lông gà vỏ tỏi của mấy người ăn no rửng mỡ không có việc gì làm dâng lên mà thôi, dù làm thế nào cũng không gây hại cho ta được đâu "

Lãnh Tử Nguyệt: "....."

Nàng nâng váy đứng dậy, dường như muốn đi về. Thượng Quan Kỳ ngay lập tức túm nàng lại

" Được rồi, được rồi. Không chọc nàng nữa, ngồi xuống đi "

Lãnh Tử Nguyệt hít một hơi, cuối cùng vẫn là ngồi xuống, từ từ giải quyết mớ tấu chương đấy cho hắn

Tay Thượng Quan Kỳ đang viết đột nhiên dừng lại, trầm ngâm một lúc rồi nói

" Ta sắp phải ra biên quan rồi "

Lãnh Tử Nguyệt: " Hửm? Để làm gì? "

Thượng Quan Kỳ: " Tự mình xuất chinh "

Hắn nói tiếp: " Huyền Ly quốc đang tấn công nước ta, đã mất tất cả năm thành trì rồi "

Lãnh Tử Nguyệt nhíu mày nghi hoặc: " Không phải hai nước đã kí hiệp ước hòa bình rồi hay sao, còn nữa các tướng quân đâu, việc gì ngươi phải tự thân xuất chinh "

Thượng Quan Kỳ lắc đầu: " Huyền Ly không tuân thủ hiệp ước, tấn công nước ta, các tướng quân thì không được, nghe nói bên Huyền Ly quốc có một người dùng tiêu, mỗi khi gia trận thổi lên một khúc, quân ta như bị thôi miên vậy, tự mình diệt quân mình

Lãnh Tử Nguyệt như có điều suy tư: " Có biết người đó là ai không? "

Thượng Quan Kỳ: " Không biết, nghe nói hình như là một nữ tử "

Nữ tử?



Lãnh Tử Nguyệt: " Vậy chuyện ở nơi này ngươi tính sao, ngươi đi rồi ai quản "

Thượng Quan Kỳ: " Ta cũng đang sắp xếp, nàng thấy ai thích hợp nhất? "

Lãnh Tử Nguyệt tay cầm bút gạch vài nhát lên quyển tấu chương trước mặt

" Nếu nói thích hợp nhất có lẽ là trưởng tử của ngươi, hắn có hoàng hậu trợ giúp, chắc quản lý việc triều chính cũng không đến nỗi nào đâu "

Thượng Quan Kỳ nhìn nàng: " Nàng nghĩ như vậy được sao? "

Lãnh Tử Nguyệt: " Không thì sao, chẳng lẽ con trai ta, thằng bé mới chỉ năm tuổi thôi đó "

Thượng Quan Kỳ: " Nhưng nó có ngươi "

Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày xua tay: " Vẫn thôi đi, ta không muốn rước thêm nhiều kẻ thù đâu, hơn nữa... "

"...đợi sau khi Dực nhi trưởng thành, ta muốn mang thằng bé rời đi, tránh xa chốn thị phi này "

Thượng Quan Kỳ: "....."

" Nàng..."

Lãnh Tử Nguyệt: " Phải rồi, không phải còn Thượng Quan Dật nữa hay sao, để chuyện nơi này giao cho hắn đi "

Thượng Quan Kỳ trầm mặc không nói gì, im lặng nhìn Lãnh Tử Nguyệt, còn nàng thì làm như không thấy, cần làm gì thì làm cái đó

Thượng Quan Kỳ: " Nàng không thích nơi này sao? "

Lãnh Tử Nguyệt hỏi ngược lại: " Vậy ngươi thích không? "

Thượng Quan Kỳ: ".....không thích "

Hắn mệt mỏi dựa lưng vào ghế, hơi nhắm mắt lại nói

" Nhiều lúc ta thật sự ghen tị với A Dật, khi nào cũng có thể thoải mái vui vẻ, thích làm gì thì làm đấy "

Lãnh Tử Nguyệt: " Ngươi cũng có thể như vậy "

Thượng Quan Kỳ lắc đầu: " Ta không thể, làm vua một nước, mỗi cử chỉ hành động đều tượng trưng cho bộ mặt của đất nước, cẩn trọng còn không đủ, làm sao có thể tùy hứng làm bừa "

Lãnh Tử Nguyệt: ".... vậy ngươi bao giờ xuất phát "



Thượng Quan Kỳ: " Tháng sau, còn tiện thể mang quân lương đi luôn "

Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, nhàn nhạt nói: " Vậy nhớ phải sống sót trở về đấy "

Thượng Quan Kỳ cong khóe môi cười cười

" Làm gì có ai như nàng chứ, dám nói như vậy với trẫm "

Lãnh Tử Nguyệt im lặng không để ý đến hắn nữa

Một buổi tối cứ như vậy trôi qua, sáng hôm sau khi thượng triều, Thượng Quan Kỳ liền mang chuyện này nói lại một lần nữa, mặc dù rất nhiều người phản đối, nhưng ý hắn đã quyết, không ai có thể lay chuyển

Bên trong thượng thư phòng, Thượng Quan Dật đi đi lại lại khắp phòng, khiến Thượng Quan Kỳ thật sự muốn một chưởng đập hắn ra ngoài

" Dừng lại, có chuyện gì thì nói đi "

Thượng Quan Dật mím môi, cuối cùng vẫn nói ra

" Hoàng huynh, huynh thật sự muốn tự mình xuất chinh sao? "

Thượng Quan Kỳ: " Đúng vậy, đệ không cần giống đám người kia khuyên trẫm hồi tâm chuyển ý đâu "

Thượng Quan Dật: " Không không, không phải, đệ không có ngăn huynh, chỉ là nhờ huynh nếu gặp Mộc Dung thì nhớ bảo hộ nàng giùm đệ "

Thượng Quan Kỳ: "....."

Thượng Quan Dật: " Không biết lần này đánh chém cùng Huyền Ly quốc thế nào, nhưng Mộc Dung là một cô nương tốt, chuyện này vốn không liên quan đến nàng..."

"...mà ta phải ở lại quản lý triều chính giùm huynh, không thể làm được gì, vậy nên tất cả đành nhờ huynh vậy! "

Thượng Quan Kỳ: "....."

Thật sự là huynh đệ ruột sao?

Mấy năm nay hắn vẫn nghĩ hai nước vốn có quan hệ rất tốt, Đoan Mộc Dung cũng thường xuyên được cử sang giao lưu giữa hai nước, nàng đương nhiên cũng trở nên thân thuộc

Không nói đến Thượng Quan Dật còn rất có hảo cảm với nàng, cùng với Lãnh Tử Nguyệt còn rất thân thiết, hắn có muốn bỏ mặc cũng rất khó

Đầu Thượng Quan Kỳ có chút đau, khẽ xoa thái dương thở dài