Chương 150: Thế giới 5: Cổ Đại (10)

Lều lúc này cũng đã được dựng xong, Lãnh Tử Nguyệt dẫn đầu đi vào

Bữa ăn tối rất nhanh được Hạ Nhi đưa tới

Lãnh Tử Nguyệt: " Không biết trong bãi săn có hổ không nhỉ "

Hạ Nhi: " Theo thuộc hạ được biết thì không có đâu, dù sao trong đại hội có rất nhiều vương thân quý tộc, nữ có trẻ con có, làm sao có thể có giống loài nguy hiểm như vậy bên trong được "

Lãnh Tử Nguyệt cảm thấy có lý đồng thời cũng thật tiếc nuối

Nàng muốn nuôi một bé bạch hổ

Thở dài một tiếng, Lãnh Tử Nguyệt nói: " Ngày mai ngươi ở lại chăm sóc Dực nhi đi, ta đi săn một mình là được rồi "

Hạ Nhi không đồng ý: " Như vậy quá nguy hiểm, ta phải đi theo bảo vệ người "

Lãnh Tử Nguyệt: " Vậy ngươi nói xem Dực nhi phải làm sao... à có rồi "

Nàng mới nghĩ đến một người có khả năng trông trẻ nha

Ngày hôm sau, cả đoàn người đi đến giữa trưa mới đến nơi, sau đó ai muốn nghỉ thì nghỉ, không muốn nghỉ thì có thể trực tiếp đi săn

Lãnh Tử Nguyệt ở trong lều đến quá trưa mới lết người dậy, ôm Thượng Quan Dực đến lều của hoàng hậu

Đúng vậy, nàng quyết định ném con cho hoàng hậu trông, còn mình thì bỏ đi chơi

Hoàng hậu mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không từ chối, vui vẻ mà ôm Thượng Quan Dực vào bên trong

Hạ Nhi có chút lo lắng: " Người để tiểu điện hạ ở bên nàng như vậy sẽ không sao chứ? "

Lãnh Tử Nguyệt: " Yên tâm, nàng ta sẽ không ngu ngốc đến vậy đâu "

Nói xong, nàng leo lên một con hắc mã, trên người vẫn là bạch y như trước nhưng tay áo đã được buộc chặt lại, gọn gàng mà tiêu sái



Hạ Nhi cũng leo lên ngựa của mình, hai bóng hình rất nhanh đã biến mất trong rừng cây

Cả hai đi vào sâu trong rừng, đột nhiên từ lùm cây phía trước truyền đến tiếng động loạt soạt, Lãnh Tử Nguyệt lấy đến một mũi tên lắp vào cung, cánh tay nhanh chóng kéo căng dây cung, hơi nghiêng đầu ngắm bắn rồi thả ra

Chỉ nghe thấy tiếng xé gió vυ"t một tiếng, mũi tên đã cắm vào nơi phát ra âm thanh

Hạ Nhi xuống ngựa, chạy lại xem xét, mũi tên chuẩn xác bắn vào vị trí trái tim một con thỏ trắng, nó chết ngay lập tức

Mang xác con thỏ treo bên lưng ngựa, hai người lại tiếp tục lên đường

Lần đi săn này Lãnh Tử Nguyệt thu hoạch được rất nhiều, nhưng ngoại trừ con thỏ đầu tiên đó ra thì những con còn lại nàng đều chỉ bắn bị thương chúng

Lần này ngay tại chỗ cỏ mọc cao ngất rậm rạp lại xuất hiện một bóng trắng to lớn đang vọt qua

Mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng hai người vẫn có thể nhìn ra đó là một con bạch hổ

Vậy mà lại thật sự có hổ!

Mắt Lãnh Tử Nguyệt sáng lên, lần này nàng không bắn mà lại đột nhiên xuống ngựa, từ từ đi về phía nó làm Hạ Nhi hết hồn, vội vàng ngăn cản

" Chủ tử, nguy hiểm "

Lãnh Tử Nguyệt xua tay: " Không sao đâu, đừng làm nó sợ "

Lãnh Tử Nguyệt gạt lớp cỏ trước mặt ra, bạch hổ cũng đã ra đến nơi, Hạ Nhi cảnh giác nhìn chằm chằm nó, ngoài ý muốn đó là nó hoàn toàn không có ý định tấn công

Lãnh Tử Nguyệt tiến lại gần thêm chút nữa, bàn tay đưa ra, muốn sờ một chút lên đầu nó, ai ngờ lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh

Chỉ thấy bạch hổ vốn dĩ đang ngoan ngoãn, đột nhiên nhanh như chớp hướng cánh tay phải của Lãnh Tử Nguyệt cắn tới

Dường như không kịp phản ứng, Lãnh Tử Nguyệt chỉ có thể hơi cong tay lại, khuỷu tay liền truyền đến cảm giác da thịt bị cắn xé

Hạ Nhi hoảng sợ, từ trong áo lấy súng ra, chuẩn bị bắn vào đầu của bạch hổ, đột nhiên thân thể Lãnh Tử Nguyệt chuyển hướng, ngăn cản tầm nhìn của nàng



" Đừng bắn nó "

Hạ Nhi: " Nhưng mà chủ tử... "

Lãnh Tử Nguyệt: " Yên tâm, ta không sao "

Không sao cái con khỉ chứ mà không sao, đau chết trẫm rồi

Hệ thống ngươi ra đây, tại sao bạch hổ ngươi thả ra lại cắn ta thế này hả?!

Hệ thống: [ Người chỉ nói là muốn bạch hổ mà thôi, cũng không có yêu cầu nó phải như nào, cái này thì đâu thể trách ta, nó không nhảy lên tấn công người ngay từ đầu là đã tốt là lắm rùi "

"......"

Lãnh Tử Nguyệt buồn bực nhìn cánh tay mình, rồi lại nhìn ánh mắt hung ác của bạch hổ, mắt nàng chợt nheo lại lộ ra vẻ nguy hiểm

Nàng dùng cánh tay còn lại của mình, thô bạo mà bóp chặt lấy miệng bạch hổ, vốn hàm nó đang cắn chặt, vết thương của nàng cũng vì thế mà chảy càng nhiều máu

Nàng cúi đầu xuống đến sát bên tai bạch hổ, khẽ nói với nó cái gì đó

Thân thể bạch hổ có thể dùng mắt thường nhìn thấy đang run lên, miệng cũng vô thức nới lỏng răng ra, Lãnh Tử Nguyệt nhẹ nhàng rụt tay lại, không nói thêm bất cứ điều nào nữa

Bên phía Thượng Quan Kỳ giờ đây có chút không ổn cho lắm

Hắn vốn đi trước Lãnh Tử Nguyệt một lúc, ban đầu mọi chuyện đều suôn sẻ, không có gì sảy ra

Nhưng đến khi trời gần tối, hắn quyết định đi trở về, lúc này không biết từ đâu xuất hiện một mũi tên hướng ngực hắn vụt tới

Thượng Quan Kỳ nhẹ nhàng tránh đi mũi tên đó, nhưng rất nhanh, một cơn mưa tiễn từ trên trời đổ xuống

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể vừa né vừa điều khiển ngựa chạy sang con đường khác

Mà đương nhiên chủ nhân của những mũi tên đó sẽ không buông tha cho hắn, cả đám người áo đen đuổi theo sát đến cùng