Chương 146: Thế giới 5: Cổ Đại (6)

Hai người im lặng nhìn nhau trong chốc lát rồi cùng bật cười, khoảng cách xa lạ cũng vì thế mà rút ngắn đi

Lãnh Tử Nguyệt chống cằm hỏi: " Ngươi biết chơi nhạc cụ gì không? "

Đoan Mộc Dung gật đầu: " Thần biết thổi tiêu "

Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt, mò mẫm bên thắt lưng lấy ra một cây tiêu được làm từ bạch ngọc, đưa cho đối phương

Đoan Mộc Dung nhìn tiêu ở trước mặt, bạch ngọc sáng bóng, ở đuôi còn có sợi tua rua màu lam

Lãnh Tử Nguyệt: " Thổi thử một khúc đi "

Đoan Mộc Dung nuốt một ngụm nước bọt, nhận lấy tiêu, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi nhẹ nhàng đặt lên môi

Tiếng tiêu vang vọng cả một khung trời, mang theo chút man mác buồn

Hết một khúc, Đoan Mộc Dung nhìn về phía Lãnh Tử Nguyệt, chỉ thấy không biết từ bao giờ trên bàn đã đặt thêm một cây cổ cầm, toàn thân đen bóng

Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười, từ trong mắt nàng Đoan Mộc Dung có thể hiểu được ý tứ nàng muốn nói: Thêm một lần nữa

Vốn môi còn chưa rời khỏi tiêu, Đoan Mộc Dung thuận thế tiếp tục thổi, chỉ là một khúc này, được vang lên cùng tiếng cổ cầm đan xem

Cầm tiêu hợp tấu, khung cảnh phiêu nhiên, gió thổi qua làn tóc cùng y phục hai người lay động

Hạ Nhi ở bên cạnh nhìn đến ngây ngốc

Mà hai thân ảnh xa xa đứng trên mái ngói cũng vậy

Thượng Quan Dật vốn từ chỗ Thượng Quan Kỳ đi về, nghe thấy tiếng tiêu thì dừng lại, nghĩ lại chắc là vị nương nương nào đó thổi

Nhưng xuất phát từ niềm yêu thích âm nhạc, hắn vẫn là tò mò, lại ngại đó là nữ nhân của hoàng huynh nên liền quay lại, kéo Thượng Quan Kỳ đi theo

Hai người vừa nhảy lên mái nhà, đồng thời tiếng cầm cũng vang lên, hòa tấu cùng nhau nghe đến tim hắn cũng rung động

Thượng Quan Dật: " Hoàng huynh, nữ nhân trong hậu cung của huynh đều tài giỏi vậy sao? "

Thượng Quan Kỳ nhìn về phía hai người kia, nói

" Người dùng tiêu không phải, nàng là người Huyền Ly quốc "

Thượng Quan Dật: " A, là người hôm nay vừa đến sao? "

" Ừm "

Thượng Quan Dật có chút nghi hoặc: " Vậy sao nàng lại ở đây, hai người đó quen biết nhau? "

" Không biết "

Chợt, tiếng cầm bỗng thay đổi tiết tấu, trở nên thanh thoát, tay Lãnh Tử Nguyệt lướt nhanh hơn

Đoan Mộc Dung cũng cực kì phối hợp, động tác tay cũng trở nên ngày càng nhanh

Âm cuối cùng kết thúc, dư âm cầm tiêu đều kéo dài

Yên lặng chốc lát, tiếng vỗ tay của Hạ Nhi vang lên, kéo hai nữ tử hồi thần lại

Lãnh Tử Nguyệt rũ mi, ngón tay miết nhẹ lên dây cầm, không ngờ chỉ mới như vậy mà đã cứa ra từng sợi tơ máu

Hạ Nhi cả kinh hô lên: " Chủ tử! "

Đoan Mộc Dung cũng giật mình

Lãnh Tử Nguyệt xua tay: " Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi "

Nàng đưa ngón tay cho Hạ Nhi băng bó lại, còn mình thì tiếp tục hàn huyên với Đoan Mộc Dung

Trưa ngày hôm sau, Hạ Nhi từ ngoài bưng một cái hộp đi vào

" Chủ tử, đồ đã làm xong "

" A..." Đây chính là đồ hai tháng trước nàng vẽ rồi bảo Hạ Nhi đi tìm người làm

Lãnh Tử Nguyệt: " Đã sử lý? "

Hạ Nhi: " Đã sử lý "

" Vậy thì tốt "

Lãnh Tử Nguyệt mở hộp ra, ở bên trong đựng hai đồ vật màu đen, Hạ Nhi nhìn mà không hiểu

" Chủ tử, này là cái gì? "

Lãnh Tử Nguyệt nhấc vật bên trong lên: " Súng "

Hạ Nhi khó hiểu: " Súng? Có tác dụng gì? "

Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười nhìn nàng, không nói gì mà xoay người đi ra ngoài, Hạ Nhi cũng theo phía sau

Đến khi đảm bảo không một ai quanh đây có thể nhìn thấy mình đang làm gì, Lãnh Tử Nguyệt mới lắp giảm thanh lên súng

Mục tiêu của nàng là thân cây cách mình 100m

Lãnh Tử Nguyệt cánh tay cầm súng nâng lên, hơi nghiêng đầu ngắm bắn

Chỉ nghe ba tiếng " pằng " rất nhỏ, tay Lãnh Tử Nguyệt đã hạ xuống

Hạ Nhi ở bên cạnh vẫn không hiểu chuyện gì đang sảy ra, ngơ ngác nhìn nàng

Lãnh Tử Nguyệt cũng không giải thích, vỗ vỗ vai nàng dẫn ra chỗ cái cây vừa rồi

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Hạ Nhi đã kinh ngạc sắp rớt cả con mắt

Ba cái lỗ thẳng hàng, đã vậy còn sắp xuyên qua cả thân cây

Lãnh Tử Nguyệt thở dài phiền muộn: " Súng này vẫn còn chưa được, sức công phá không đủ mạnh "

Hạ Nhi nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi

Một vật nhỏ như thế, cách một trăm mét bắn sắp xuyên qua một thân cây dầy ba mươi centimet mà vẫn còn chưa được sao, vậy thì khủng bố như thế nào mới được?

Lãnh Tử Nguyệt lắc đầu ngao ngán xong thì tiện tay ném cho Hạ Nhi

" Cho ngươi, nếu không phải quá cần thiết thì không được lôi ra dùng "

Hạ Nhi đứng ngẩn người nhìn khẩu súng trong tay, nửa ngày sau mới phản ứng lại, vui vẻ hiện rõ lên trên mặt

Vào đúng thời gian đã nói, Đoan Mộc Dung đến bồi Thượng Quan Kỳ chơi cờ

Hai người chơi thật sự rất nghiêm túc, cả đoạn thời gian không ai nói câu gì, chỉ có tiếng hạ cờ lạch cạch nối tiếp nhau vang lên

Chợt tầm mắt Thượng Quan Kỳ lướt qua thắt lưng Đoan Mộc Dung, rồi cứ dừng lại ở nơi đó

Đoan Mộc Dung thấy hắn dừng lại liền ngẩng đầu lên, bắt gặp đối phương đang ngẩn người, theo tầm mắt nhìn sang, hắn là đang nhìn cây tiêu được treo bên hông nàng

Đoan Mộc Dung vuốt nhẹ lên nó: " Người thích cây tiêu này sao? "

Thượng Quan Kỳ không gật cũng không lắc: " Rất đẹp, ngươi biết thổi? "

Đoan Mộc Dung gật đầu: " Biết một chút "

" Vậy thổi trẫm nghe đi "

Đoan Mộc Dung khẽ nhíu mày, nhưng cũng không từ chối

Tay nàng nâng tiêu đặt lên môi, khẽ thổi