Chương 11: Thế giới 1: Thanh xuân vườn trường 10

Đi bên cạnh Giang Thiên Hàn, Lãnh Tử Nguyệt có cảm giác như bị mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào, có nghi hoặc, có ghen tị

Giang Thiên Hàn mặc dù tính tình gần đây không tốt nhưng nhan sắc lại không có gì để chê nên vẫn được rất nhiều nữ sinh yêu thích

" Hai người có vẻ rất thân nhỉ " Phong Thần Vũ và Dương Lãnh Thần không biết từ đâu đi đến, người vừa hỏi là Phong Thần Vũ

" Cũng tàm tạm " Giang Thiên Hàn nhìn hai người mới đến, bình tĩnh trả lời

.....một phút im lặng...

" Sắp vào lớp rồi, cậu không về lớp sao? " Dương Lãnh Thần hỏi

" Tôi đưa cô ấy về lớp "

" Không cần, bọn tôi cùng lớp, đi cùng nhau được rồi "

"...." Đột nhiên cảm thấy cần phải học nghiêm túc rồi

" Vẫn còn thời gian.... " tôi có thể đưa cô ấy về lớp

Reng reng reng

Giang Thiên Hàn: "... "

" ????haha, chuông reo đúng lúc ghê " Phong Thần Vũ cười trên nỗi đau của người khác

Giang Thiên Hàn:"..."

" Được rồi, vào lớp thôi " Khóe miệng Dương Lãnh Thần khẽ cong lên rồi kéo tay Lãnh Tử Nguyệt về lớp

Ánh mắt Giang Thiên Hàn khẽ nheo lại nhìn ba người rời đi rồi quay người về lớp

********

" Cậu vào lớp trước đi " Dương Lãnh Thần quay lại nói với Phong Thần Vũ

" Cậu định đi đâu sao "

" Uk "

Thấy Dương Lãnh Thần vẫn cầm tay Lãnh Tử Nguyệt, Phong Thần Vũ quyết định không hỏi nữa

" Nhớ xin phép cô hộ " Rồi kéo tay cô đi hướng khác

" Này, đi đâu vậy " Chưa xong sao? Buồn ngủ quá

Dương Lãnh Thần không nói gì, một mạch kéo cô lên sân thượng

Lên đến nơi, hắn vẫn không bỏ tay Lãnh Tử Nguyệt ra, chỉ đứng đấy nhìn chằm chằm vào mắt cô

" Rốt cuộc có chuyện gì vậy " Nói gì nói nhanh, trẫm buồn ngủ. Mấy tiểu yêu tinh này hùa nhau bắt nạt trẫm à

" Cậu với Giang Thiên Hàn có quan hệ gì " Một lúc lâu sau Dương Lãnh Thần mới lên tiếng hỏi

" Bạn bè "

" Chỉ bạn bè? " Dương Lãnh Thần có vẻ không tin

Không phải hắn không tin cô, mà là Giang Thiên Hàn từ trước đến nay không thân cận với ai như vậy trừ hắn và Phong Thần Vũ. Đột nhiên bây giờ lại quan tâm cô như vậy, hắn có chút cảm thấy..... không an tâm

" Chỉ là bạn bè " Lãnh Tử Nguyệt chắc chắn " Không thì cậu nghĩ là gì? "

" Không có gì "

" Vậy người hôm qua thật sự là bạn trai cậu sao " Nghĩ đến cảnh hôm qua, vẻ mặt Dương Lãnh Thần lại trầm xuống

" À, đó là anh trai tôi "

" Anh trai?! " Dương Lãnh Thần có hơi bất ngờ

" Uk, lời hôm qua anh ấy nói, cậu không cần để ý, anh ấy cũng chỉ quan tâm tôi mà thôi "

" Vậy sao " Gánh nặng trong lòng được chút bỏ, Dương Lãnh Thần cảm thấy thoải mái hơn nhiều, còn có chút....vui mừng

[ Độ hảo cảm +5, tổng 65 kí chủ cố lên ]

" Uk, được rồi, vào lớp thôi " Không để ý đến thông báo hệ thống, Lãnh Tử Nguyệt nhìn Dương Lãnh Thần nói

" uk "

**********

Lúc đi vào lớp, Lãnh Tử Nguyệt bị ánh mắt của mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào, đoán quan hệ giữa cô và Dương Lãnh Thần. Khi đi qua bàn Lưu Anh, cô nở một nụ cười thật tươi nhìn cô ta khiến Lưu Anh tức gần chết

Vừa vào chỗ ngồi, Lãnh Tử Nguyệt liền gục xuống bàn

Ngủ!

Mặc kệ ánh mắt hình viên đạn của Lưu Anh phóng tới. Dù sao cũng chả ảnh hưởng gì

Trong lòng Lưu Anh bây giờ rất khó chịu. Tại sao ai cũng thích Lãnh Tử Nguyệt như thế, cô ngoài gương mặt kia ra thì có gì, cô ta có gì kém cô đâu chứ

" Lãnh Tử Nguyệt, mày cứ đắc ý đi rồi tao cho mày biết tay " Ánh mắt Lưu Anh tràn ngập thù hận nhìn Lãnh Tử Nguyệt. Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì bây giờ cô đã chết rất nhiều lần rồi

......

*Reng reng reng*

" Cuối cùng cũng được về rồi " Lãnh Tử Nguyệt nhập nhèm tỉnh dậy

" Sao vậy? Trong giờ học cậu ngủ suốt, tối qua không ngủ sao? " Dương Lãnh Thần thấy vậy hỏi

" Tối qua ngủ hơi muộn "

" Vậy về nghỉ ngơi đi, sắp đến kì kiểm tra rồi "

" Ừm "

" Có cần tôi đưa cậu về không "

" Không cần đâu, anh hai đón tôi rồi "

" Vậy được rồi, về cẩn thận "

" Ừm, tạm biệt " Nhanh về thôi

Dương Lãnh Thần nhìn bóng người Lãnh Tử Nguyệt rời đi mà lâm vào trầm tư

Hình như cô ấy hôm nay hơi lạ

" Này, sao lại ngẩn người ra vậy " Phong Thần Vũ vỗ vai Dương Lãnh Thần hỏi

" Cậu có thấy cô ấy hôm nay hơi lạ không "

" Ai? "

" Tử Nguyệt "

" Um.....cô ấy hôm nay hình như không có cười. Không đúng! Cả buổi sáng cô ấy đều ngủ thì sao cười. Đúng vậy, lạ là hôm nay cô ấy ngủ nhiều hơn bình thường "

Dương Lãnh Thần trừng mắt nhìn Phong Thần Vũ

" Đi thôi "

*******

" Anh đợi em có lâu không " Lãnh Tử Nguyệt mở cửa xe bước vào

" Anh vừa mới đến "

" Anh trở em đến siêu thị đi, em muốn mua ít đồ ăn vặt "

" Đồ ăn vặt không tốt cho sức khỏe, ăn ít thôi " Miệng thì nói thế nhưng Lãnh Kì Bạch vẫn lái xe đến siêu thị

" Em biết rồi mà "

Thế là Lãnh Tử Nguyệt liền vác một đống đồ ăn vặt về nhà rồi lên thẳng phòng... đóng cửa

Vào phòng cô lập tức nằm lên giường

[ Kí chủ, người sao vậy? Hôm nay người ngủ rất nhiều ] giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên

" không có gì, quen rồi "

[ Quen rồi? ]

" Mỗi tháng một lần "

[ À, là cái đó sao ]

" Uk, nhưng không phiền phức như vậy, chỉ là sẽ cảm thấy buồn ngủ thôi "

[ Vậy sao? ]

" Ừm, ngủ một giấc là khỏe thôi " rồi chìm vào giấc ngủ