Chương 42: Đối Xử Lạnh Lùng

nhóm dịch: bánh bao

Lâm Khê: “Anh mới tứ thể bất cần ngũ cốc bất phân!” Tuy rằng điều anh nói là sự thật, nhưng đó là kiếp trước, thân thể này cũng không yếu đến mức ra gió đã không chịu nổi, không cần nói lời như quân huấn!

Tạ Khải Minh giật giật khóe miệng, cằm hất về phía mớ bên cạnh miệng giếng: “Cô nhìn xem đó là gì?”

Lâm Khê liền nhìn thấy bên trong có rau, phía trên là một ít hạt dưa, treo mấy quả dưa không biết giống gì.

Đây là giống địa phương, người dân địa phương tự nhiên biết, nhưng Lâm Khê... cô đây không biết.

Cho dù là những loại rau hiện đại kia, cô cũng không thể biết hết tất cả. Rất nhiều loại rau cô chỉ thấy qua dáng vẻ làm chín lúc bưng lên bàn ăn, nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ mọc trên hạt dưa.

Hai đứa trẻ ba bốn tuổi ở đó thì thầm nhắc nhở cô.

Nhưng Lâm Khê không nghe rõ.

Cô quay đầu lại, ngạo nghễ trừng mắt nhìn Tạ Khải Minh: “Đồ ngây ngơ nhà anh!” Cô lắc đầu, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Cô không biết, nhưng cô cứ không nói đấy! Ý thức chung này có gì để kiểm tra? Cô có nói không biết, người khác cũng không tin.

Tạ Khải Minh lại nhìn thấy chột dạ trên mặt cô, cô quả thật không biết.

Nếu cô biết, thì đã nhảy lên đàn áp anh rồi đấy.



Thật thú vị!

Tạ Khải Minh chọn xô nước bước chân lớn hơn Lâm Khê, vài bước lại càng đi qua cô đi tới phía trước, chỉ để lại một bóng lưng cao ngất cho cô.

Triệu Tú Phương chờ ở bên kia vui vẻ chạy tới, “Anh họ, anh về rồi sao?”

Khóe môi Tạ Khải Minh đang cong lên mím lại, thản nhiên nói: “Trốn nhìn chị dâu cô bị chê cười à.”

Triệu Tú Phương thần sắc cứng đờ, “Không, anh họ, anh đừng nghe cô ta nói bậy, em không có.” Sao lại bảo vệ cô gái kia chứ? Cô ta không phải là một nữ lưu manh sao? Không phải anh bị ép sao?

Tạ Khải Minh lại không có gì khác để nói, trực tiếp đi về nhà, chỉ để lại Triệu Tú Phương ở đó ngẩn người, sắc mặt trắng bệch, đúng là rất đẹp mắt.

Lâm Khê nhìn thấy Triệu Tú Phương nhảy ra, cô theo bản năng liền dừng bước, muốn tạo cơ hội cho Triệu Tú Phương, còn dùng ánh mắt cổ vũ cô ta thêm sức mạnh.

Triệu Tú Phương tức giận nhìn cô, càng thêm chua xót.

Tạ Khải Minh đi tới cửa, hơi quay đầu lại, nhìn Lâm Khê lén lút trốn sang một bên, anh hất cằm về phía cô, “Về nhà.”

Lâm Khê bĩu môi, không vui tiến lên, ở trước mặt anh đẩy cửa về nhà.

Tạ Khải Minh đi vào phía sau cô.

Triệu Tú Phương trong lòng chua đến muốn ướp luôn được dưa chua.